Mỗi lần Nguyễn Khê trầm ngâm một hồi, chuẩn bị tinh thần thật lâu cho món cám gạo  rau dại trong chén kia, sau đó nhắm mắt nín thở, ép bản thân không nghĩ gì nữa, hớp một hơi cho xong
Ăn xong mà thấy tức bụng buồn nôn cũng phải nhịn.
Mà lần nào hớp xong chén này rồi nhìn thầy cô trên đài chủ trì khen Diệp Thu Văn ăn nhiều, Nguyễn Khê lại híp mắt chịu đựng cơn buồn nôn, nghĩ rằng học sinh ưu tú này quả thực không dễ dàng chút nào, lợi hại!
Một học sinh xuất sắc như thế, tốt hơn hết cô không tranh giành, chỉ làm một học sinh bình thường thôi nhỉ.
Là một học sinh bình thường, dẫn dắt Nguyễn Khiết học hành thì được rồi. Lại ăn ‘cơm đắng cay’ như ngày hôm nay, rồi đến nông trại nai lưng làm việc, vác bao tải như mấy hôm kia, những cơ hội để ‘thể hiện’ như vậy cô cóc thèm giành.
Thực sự không có bản lĩnh tranh giành.
Xong ‘bữa cơm đắng cay’ thì đến vòi nước rửa chén đũa, Nguyễn Khê rửa chén, lấy nước súc miệng, thấy xung quanh không có ai, cô ấy nén cơn buồn nôn nhăn mặt, đột nhiên nói: “Chị vái cho Tứ nhân bang mau sụp đổ đi, bà nội nó chịu hết nổi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play