Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dẫn đường đi ở đằng trước, Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt yên tâm theo sau. Ba đứa con gái tay kéo tay nhau giúp đỡ qua lại, hai đứa con trai thì cầm thêm nhiều đồ hơn để chia sẻ một phần gánh nặng, lúc đang đi còn có thể chạy tới chỗ khác dạo một vòng nữa.
Quả thực là Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm có thể lực rất tốt, nhưng Nguyễn Thu Nguyệt thì không, mặc dù cô bé không xách bất cứ thứ gì nhưng vẫn phải nghỉ chân thường xuyên. Hơn nữa cô bé chưa từng phải chịu cực khổ thế này, đường núi rất khó đi, bàn chân cũng không chịu nổi nữa.
Nhưng ý chí của cô bé lại kiên cường vượt xa người khác, cho dù bàn chân có bị cọ xát đến rách da nhưng vẫn không hó hé một tiếng.
Cả năm người kiên trì đến cửa thôn Phụng Minh, lúc đến nơi thì đã là tối ngày hôm sau.
Trong màn đêm yên tĩnh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trông thấy Nguyễn Chí Cao đang đứng bên chuồng gà rải thức ăn.
Hai người như ngầm hiểu ý đối phương, còn chưa đi đến trước mặt ông ấy đã đồng thanh lên tiếng hô rằng: “Ông nội!”
Nguyễn Chí Cao nghe thấy tiếng gọi thì lập tức quay đầu lại, ông ấy nheo mắt nhìn một hồi mới lên tiếng: “Là… Tiểu Khê và Tiểu Khiết đấy à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT