Tất nhiên là Nguyễn Trường Phú không có thời gian để về quê, ông ta thường xuyên bận rộn đến mức ngay cả ngôi nhà này cũng không về, nếu không thì không thể nào có chuyện lâu như thế mà ông ta lại không về quê được. So với việc trông chờ vào Phùng Tú Anh sẽ dắt các cô về, thì không bằng các cô cầu trời khấn phật còn hơn, do đó Nguyễn Khê dự định là sẽ tự mình quay về.
Cô không phải là một cô gái mười sáu tuổi thật, cũng không phải thực sự là chưa từng đi xa nhà hay chưa từng nhìn thấy thế thái nhân tình, cô đã từng đi rất nhiều nơi từ trời nam đến đất bắc, cô hoàn toàn có khả năng dắt theo Nguyễn Khiết ngồi xe lửa về núi Phụng Minh.
Để không khiến chuyện này có vẻ quá đột ngột, cô đã tính toán thời gian, trước đó một vài ngày thì nói với Nguyễn Trường Phú chuyện này.
Để không làm lỡ thời gian khác của Nguyễn Trường Phú, cô bèn nhắc chuyện này với ông ta ở trên bàn ăn, ngay lúc bầu không khí đang tốt cô nói với ông ta: “Sắp đến Tết rồi, con với Tiểu Khiết rất nhớ ông bà nội, cho nên chúng con định là sẽ về quê ăn Tết.”
Nguyễn Trường Phú nghe thấy câu nói này thì vô thức khựng lại, chỉ hỏi: “Xa như thế thì về thế nào được?”
Nguyễn Khê đã sớm có chuẩn bị, cô trả lời với vẻ đương nhiên: “Đi xe lửa về.”
Nguyễn Trường Phú giải thích: “Vấn đề ở đây không phải là đi xe lửa hay đi máy bay, mà là không có ai dắt các con về được, ba không có thời gian rỗi, mà cho dù có về đi nữa thì cũng chỉ ở lại được một hai ngày, đi về phải mất thời gian nửa tháng. Mẹ con thì không được tích sự gì, bước ra đường là lạc mất phương hướng không biết đông tây nam bắc, bà ta không dẫn các con về được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT