Cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc Nguyễn Khê đã chạm đến dây thần kinh nào của ông ta rồi?
Chuyện này cũng thật kỳ lạ!
Cô ta luôn nghĩ rằng, bây giờ Nguyễn Trường Phú có chút bao dung với Nguyễn Khê là do cô ta vừa từ dưới quê lên. Chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa thôi thì sự kiên nhẫn của ông ta dành cho Nguyễn Khê sẽ bị mài mòn. Cộng thêm cả tính khí nông nổi của Nguyễn Khê, nói chuyện còn khó nghe như thế, chắc chắn sẽ không thể sống tốt trong ngôi nhà này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẽ không phải thế.
Cổ họng cô ta khô khốc, ngơ ngác một hồi lâu cũng không thốt ra được chữ gì.
Nguyễn Thu Dương thấy cô ta không nói gì, đứa tay lay người cô ta, làm cô ta tỉnh táo lại, rồi nhìn cô ta nói: “Chị họ, chị có nghe em nói gì không vậy hả? Ba có ý gì đây? Chắc không phải là ông ấy uống nhầm thuốc phải không?”
Diệp Thu Văn hoàn hồn, nhẹ nhàng hít sâu một hơi: “Chị cũng không hiểu nổi, chị cảm thấy hiện giờ chúng ta đừng đụng vào chuyện này, cứ quan sát tình huống rồi nói tiếp, bây giờ quay lại ăn cơm trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT