Nguyễn Thu Dương nhìn Diệp Thu Văn, giường cô ta cũng không dám lên, chỉ hỏi: “Chị cả, có thật là em có thể ngủ không?”
Diệp Thu Văn gật đầu nói: “Ngủ đi, ngày mai Thu Nguyệt sẽ hết giận, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Nguyễn Thu Dương do dự một lúc lâu mới đi lên giường, sau đó cô nói với Diệp Thu Văn: “Nguyễn Thu Nguyệt là loại ăn cây táo, rào cây sung. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cuối cùng đám người Nguyễn Khê đến, con nhóc đó lập tức phản bội chúng ta. Chắc chắn con nhóc đó nghĩ Nguyễn Khê có thể chống lưng cho nó nên mới dám làm như vậy. Cứ chờ khi cha mẹ hết mệt xem, Nguyễn Khê sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa đâu.”
Diệp Thu Văn hít nhẹ một hơi: “Đừng làm ầm ĩ lên là được. Cha mẹ không thích những đứa ồn ào nhất.”
Nguyễn Thu Dương đáp: “Em sẽ nhớ kỹ điều này, dù sau này có xảy ra chuyện gì, em chắc chắn cũng sẽ phải kiềm chế tính khí của mình lại đấy.”
Diệp Thu Văn duỗi tay tắt đèn: “Được rồi, mau đi ngủ thôi.”
Phòng bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT