Giọng nói người phụ nữ rõ ràng không vui: “Không phải đã nói con đừng xen vào việc của người khác sao?”
Nam sinh nói: “Đây là... Lôi Phong làm việc tốt.”
Giọng nữ: “Con cũng không biết người này là ai, làm sao em biết cô ta sẽ không ỷ lại vào chúng ta?”
Trả lời người phụ nữ là bầu không khí yên lặng.
Nguyễn Khê nằm trên tấm ván, cái cảm giác đau đớn khó chịu đó dường như biến mất, một chút xíu cũng không còn, chỉ còn dư lại chút đau chỗ cùi chõ cùng với đầu gối bị va quẹt trầy da.
Mí mắt khó khăn mở ra bỗng nhiên cũng trở nên nhẹ nhàng, cô mở mắt ra, lúc này cũng không cần quá nhiều sức lực, trực tiếp ngồi dậy.
Mới vừa ngồi ổn xuống, vừa vặn đụng phải hai ánh mắt phía trước.
Một người trong đó là một nam sinh mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ không thấp, nhưng mặt non choẹt, ngũ quan hài hòa, nét mặt tuấn tú. Một người khác là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt đầy phiền lòng và mệt mỏi, ánh mắt lại như có ý vị khác.
Hai người đều mặc trên người chiếc áo choàng ngắn tối màu, và một chiếc quần ống đứng, trên phần áo và quần đều có những vết khâu vá chi chít, trên chân cũng không mang giày một cách nghiêm chỉnh, Nguyễn Khê cũng chỉ mới thấy qua giày cỏ ở trong phòng triển lãm.
Nhìn cách ăn mặc của hai người trước mặt, trong đầu của Nguyễn Khê chỉ có một chữ ---- nghèo.
Tiếp đó, có chút sợ hãi không dám tin tưởng - ở xã hội hiện đại, còn có một nơi nghèo như vậy sao?
Không đợi cô lên tiếng chào hỏi cùng kiểm chứng, đầu óc cô dường như nổ một tiếng. Không có chút chuẩn bị, vô số những ký ức không thuộc về cô lại xuất hiện trong đầu cô, chiếm toàn bộ tâm trí cô.
Mấy giây ngăn ngủi, cô không chỉ có trải qua những ký ức của một đời người, mà còn biết được một tin tức vô cùng kinh hãi - cô leo núi bị rơi xuống, bỏ mạng, linh hồn xuyên vào trong một quyển truyện niên đại!
Tiểu thuyết đều có nhân vật chính, nhân vật phụ, vận khí của cô không tốt, liền rơi vào nhân vật phụ trong truyện, nguyên thân cũng tên là Nguyễn Khê.
Cha của nguyên thân là một sĩ quan, bởi vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ, từ nhỏ đã cho cô ở nông thôn, cô lớn lên cùng với ông bà nội. Mà nhân vật chính là một đứa bé mồ côi, con của bạn cha cô, ở quân khu được cha mẹ cô nuôi dưỡng lớn lên.
Mười sáu tuổi, nguyên thân bị cha mẹ bắt đến quân khu, ở trước mặt nhân vật chính, một người lớn lên ở một vùng đất hoang vu nghèo nàn như cô, cô giống như một con vịt xấu xí, bị người khác chê cười, cũng thường bị những người xung quanh so sánh với nhân vật chính.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, nguyên thân từ một cô gái ngay thẳng, tâm tính từ từ trở nên vặn vẹo, sau liền muốn hãm hại nhân vật chính, một lòng muốn cướp đoạt vai chính, cả nam chính trong truyện, cuối cùng trở thành một nữ phụ chuẩn mực, cực phẩm độc ác, kết quả thê thảm.
Sau khi biết được tin tức đó, Nguyễn Khê hai mắt tối sầm, “Ầm”, một chút lại té xuống.
Người phụ nữ đứng trước giường bị dọa sợ, co rút cổ lại nói: “Thế này là thế nào? Nói con đừng xen vào việc của người khác, nhưng con lại không nghe, xen vào việc của người khác gây ra nhiều chuyện, thật sự có những chuyện chúng ta không kham nổi.”
Nguyễn Khê sớm đã hiểu, người phụ nữ này đối với chuyện cậu thiếu niên giúp “cô” này, rất không hài lòng, sợ gây phiền toái. Cô tự nhiên không muốn khiến cho cậu thiếu niên này thêm nhiều phiền toái, bàn tay chống cạnh giường ngồi dậy, quả quyết đứng dậy.