Cô ấy sợ mình nói bậy bạ sẽ trở thành trò cười, mà cũng chẳng biết nói gì nên mọi thứ đều học theo Nguyễn Khê hết, cô ấy cũng nói theo: “Chào mọi người.”
Diệp Thu Văn nở nụ cười để lộ ra hàm răng đều như bắp, cô ta thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết như thế thì vội cười nói: “Các em hơi khách sáo quá rồi, ở đây không cần phải xa cách như thế, cũng không cần giữ kẽ, cứ thoải mái thôi, có chuyện gì cứ đến tìm chị là được.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Khê không nhìn cô ta thêm nữa, cô vươn tay lấy một cốc nước trên khay, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Đây là nhà của tôi, tất nhiên là tôi sẽ không khách sáo hay giữ kẽ gì hết, không có ai lại đi giữ kẽ ở nhà của chính mình cả.”
Nghe thấy câu này, trong nháy mắt nụ cười trên mặt của Diệp Thu Văn cứng lại, thậm chí có phần gượng gạo.
Làm sao mà Phùng Tú Anh không nghe ra được lời nói mang theo gai nhọn của Nguyễn Khê, mặc dù nghe thì có vẻ như ngữ điệu của cô không hàm chứa cảm xúc gì, giống như đang nói một chuyện rất bình thường. 
Bà ta không ngờ Nguyễn Khê sẽ khiến cho Diệp Thu Văn thấy khó xử, trong phút chốc bản thân bà ta cũng rất gượng gạo, thế là bà ta bèn vội lên tiếng: “Tiểu Khê, chị cả con cũng chỉ là quan tâm đến con thôi, đừng có ăn nói với chị cả như thế.”
Trên đường đến đây, thậm chí là trước khi bước vào cửa nhà, Nguyễn Khê không hề muốn dấy lên bất kì xung đột nào với những người trong cái nhà này. Nhưng không biết tại sao, cô lại thấy nụ cười của Diệp Thu Văn rất chướng mắt, nghe lời cô ta nói thì càng không kìm được sự bức bối trong người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play