Nguyễn Khê cười: “Chị là chị của em, dĩ nhiên là chị không được hoảng, chị mà hoảng thì không phải em sẽ càng hoảng hơn sao?”
Nguyễn Khiết đã ngộ ra ý của cô: “Thế nên là chị vẫn luôn giả vờ à? Chị giả vờ hay thật đấy, đúng thực là khi em nắm tay chị và ở bên cạnh chị thì trong lòng em sẽ thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
Đây chính là cảm giác khi có người dẫn dắt và bảo vệ.
Nguyễn Khê nói: “Ông bà nội không có ở đây, không một ai có thể bảo vệ chúng ta, nhất là khi vào trong thành phố, lạ nước lạ cái, chúng ta không thể trông chờ vào ai cả, nếu như chị không cứng rắn hơn thì chúng ta phải sống thế nào chứ?”
Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ: “Bác trai bác gái…”
Nguyễn Khê hắng giọng và nói nhỏ: “Đừng trông mong, không mong chờ gì được đâu…”
Nguyễn Khiết khẽ mím môi rồi nhìn ra sau lưng một cái, sau đó không tiếp tục nói chủ đề này nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play