Nguyễn Trường Phú nói tiếp: “Hai đứa bé đột nhiên mất hết cha mẹ trở thành cô nhi, thực sự vô cùng đáng thương, thực sự khiến người ta thương xót. Anh thực sự không thể có lỗi với tiểu đội trưởng nên đã giúp anh ấy chăm sóc hai đứa bé. Lúc anh ở trong ký túc xá tập thể của quân đội, chưa được phân phòng, cũng không được điều vào trong thành phố nên ở lại trong quân khu. Sau khi nhận hai đứa bé, quân đội liền xếp anh ở trong căn phòng nhỏ trước đây tiểu đội trưởng ở. Căn phòng đó thực sự quá nhỏ, hơn nữa hai đứa bé khi ấy lại lâm vào trạng thái hoảng sợ, không tin bất cứ ai. Anh sợ hai đứa trẻ nghĩ bọn anh chiếm nhà của chúng, không đón nhận bọn anh nên không cho chị dâu chú dẫn Tiểu Khê theo. Điều anh muốn là, đợi hai đứa bé ấy quen bọn anh rồi, không cảnh giác với bọn anh nữa, xem bọn anh là ba mẹ từ tận đáy lòng thì mới đón Tiểu Khê qua, kết quả sau này…”
Ông ta đột nhiên không kể tiếp chuyện sau đó nữa.
Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Kết quả lại mang thai nên chỉ đành vừa chăm sóc hai đứa bé đó, vừa sinh con, chăm con, thực sự không có thời gian, đông con nên không đủ chỗ ở, cứ vậy kéo dài tận hai năm. Ai ngờ Thu Dương mới tròn một tuổi hai đứa lại có thai, lại kéo dài thêm hai ba năm nữa. Sinh liền bốn đứa, một năm rồi lại một năm. Hai đứa cũng quên mất Tiểu Khê rồi.”
Nguyễn Trường Phúc vội nói: “Mẹ, con không quên, thực sự không quên.”
Phùng Tú Anh lên tiếng giải thích: “Nuôi con chăm con đều là một mình con, đứa lớn chưa biết đi, đứa nhỏ đã đến, có thai rồi thì không thể bỏ, thực sự là không còn cách nào khác. Hơn nữa một lần trở về ít nhất cũng mất mười ngày, Trường Phú lại không xin nghỉ được nhiều ngày như vậy, quân đội không cho phép nghỉ, một mình con thực sự không có cách nào chạy đi chạy lại như vậy được. Con cái lại còn nhỏ, thực sự không thể xa con được. Sau khi được điều vào thành phố, điều kiện tốt hơn chút, nhưng căn nhà xin được cũng không lớn, sống cũng chật trội. Căn nhà năm trước vừa xin được lớn hơn chút, mấy đứa bé cũng lớn hơn chút, có thể ở nhà một mình. Lần này bọn con không dẫn theo Tiểu Binh, nhanh chóng trở về đón Tiểu Khê.”
Trên bàn có trẻ con nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không kìm được mà nói một câu: “Đó là do hai đứa bây không biết kiềm chế…”
Phùng Tú Anh đỏ mặt không nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT