Lưu Hạnh Hoa liếc mắt nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khê yên lặng nắm lấy lòng bàn tay của bà ấy, nhẹ nhàng nắm chặt các ngón tay của bà.
Từ trước đến nay Phùng Tú Anh là người không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo Nguyễn Trường Phú. Nếu như Nguyễn Trường Phú đã mở miệng đồng ý thì đương nhiên bà ta sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Vậy con đi thu dọn đồ đạc với Tiểu Khiết di, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Nguyễn Khê vui vẻ, cô rũ mắt mím môi nhưng khóe miệng vẫn lộ nụ cười.
Phùng Tú Anh thấy ý cười trên mặt cô lần này là thật thì trong lòng bà ta vô thức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất cô con gái này có thể vui vẻ một chút, thái độ đối với bà ta cũng tốt hơn thì bà ta sẽ không phải cảm thấy gượng gạo, khó xử nữa.
Trong lòng thoải mái hơn, bà ta đứng dậy từ trên ghế, kêu “ai da” một tiếng rồi nói: “Từ lúc về đến nhà vẫn luôn bận rộn, thằng năm kết hôn lại náo nhiệt một hồi, con đem một túi đồ ăn ngon về mà quên mang ra, mẹ xem đầu óc của con này.”
Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Khê đứng dậy: “Vậy chúng ta đi xem có đồ ăn gì ngon nào.”
Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Khê ra khỏi phòng. Nguyễn Khiết vẫn đứng ngoài đợi, muốn đi đến hỏi thăm tình hình, nhưng lại ngại ngùng, dù sao Nguyễn Trường Phú cũng không phải bố ruột cô ấy, cô ấy mà như vậy thì có vẻ như không biết xấu hổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT