Bạn thân thấy cô cắn hạt dưa không nói chuyện liền bỏ đi, chen chúc vào trong đám người để nhìn Nguyễn Trường Phú. Một lúc sau Nguyễn Khiết lại chạy tới, kích động nói: “Chị, bác cả và bác gái trở về rồi, chị không đi gặp sao?”
Nguyễn Khê chuyên tâm cắn hạt dưa, mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Không biết, không đi.”
Nguyễn Khiết ngây người – Nào có ai không biết cha mẹ ruột của mình cơ chứ? Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Khê, cô ấy cũng không nói gì thêm. Thậm chí cô ấy cũng không dám vui vẻ kích động nữa. nụ cười rạng rỡ trên mặt đều thu lại sạch sẽ.
Vốn cô ấy còn cảm thấy, bác cả và bác gái trờ về, người vui nhất nên là Nguyễn Khê. Mà Nguyễn Khê đã không cảm thấy vui vậy thì cô ấy cũng không thấy vui.
Họ không vui, thì ở bên kia Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa đứng cùng với người dân trong thôn lắng nghe những lời xu nịnh rất lâu, nghe đến nỗi trên mặt đều là nụ cười, miệng muốn khép cũng không khép được, lưng cũng ưỡn càng thêm thẳng.
Khi Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đến gần, từ xa đã nghe thấy câu “Cha mẹ”, đôi vợ chồng già càng thêm tươi cười rạng rỡ.
Đi đến gần, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đối xử với Nguyễn Trường Phú không giống như con trai mà đối xử giống như với một vị khách có địa vị, nở nụ cười hỏi: “Trên đường vất vả, đều mệt rồi nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT