Nguyễn Trường Quý xoay người: “Nếu bà muốn đi nói thì tôi cũng không cản, nhưng bà biết tình cách của mẹ tôi rồi. Bà mặt dày qua đó nhắc lại chuyện này thì ngoại trừ nhận lấy xấu hổ cũng không chiếm được cái gì khác đâu, bà ấy không nhân cơ hội làm bà xấu hổ mới là lạ.”
Đương nhiên Tôn Tiểu Tuệ biết tính cách của Lưu Hạnh Hoa.
Trong lòng bà vừa dấy lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ thì lại bị Nguyễn Trường Quý vô tình dập tắt.
Bà hít một hơi thật sâu, sau đó lại hỏi Nguyễn Trường Quý: “Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Trường Quý: “Kìm nén!”
Tôn Tiểu Tuệ kìm nén sắp chết rồi, nắm chặt nắm đấm đập bịch bịch lên ngực mình hai lần.
Đêm nay bà ta ngủ không ngon, nhưng ngày hôm sau sắc mặt đối với người khác lại rất tốt. Gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi thì hòa nhã chào hỏi, gặp Lưu Hạnh Hoa cũng gọi mẹ dài mẹ ngắn, giống như Lưu Hạnh Hoa đột nhiên biến thành mẹ ruột của bà ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play