Mẹ Diễm Tử xách một con gà trống đã nhúng qua nước nóng vặt sạch lông, tay còn lại thì xách một giỏ trúc lớn chừng một quả dưa hấu. Trong giỏ trúc kia là một ít trứng gà sạch, không hề dính bất cứ vết bẩn nào.
Bà ấy nhìn thấy Châu Tuyết Vân thì trực tiếp đi lên cầu thang, tới trước mặt đối phương và nói: “Chị Châu, đây là chút đồ nhà quê, không có gì để cảm ơn chị cả. Tôi có làm thịt một con gà trống và một ít trứng gà. Chị để lại ăn đi.”
Châu Tuyết Vân chưa gặp tình huống này bao giờ, vội vã xua tay không nhận. Mẹ Diễm Tử nhét đồ vào tay bà ấy và nói tiếp: “Ngày hôm qua, chị đã cứu Diễm Tử nhà chúng tôi một mạng. chúng tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có những vật này thôi. Chị nhận lấy đi, đừng ghét bỏ.”
Châu Tuyết Vân nào dám ghét bỏ, chỉ có điều là cảm thấy bản thân làm được chút chuyện, không tới mức mẹ Diễm Tử phải đưa nhiều đồ như vậy. Bà ấy ở nông thôn một thời gian rồi nên biết, con gà và số trứng này có ý nghĩa như thế nào đối với dân quê.
Vì thế, Châu Tuyết Vân nói: “Đó chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, thực sự không cần phải thế này. Cô cầm về cho con ăn đi.”
Mẹ Diễm Tử đứng trước mặt bà ấy nói: “Chị Châu, chị đã cứu mạng Diễm Tử nhà chúng tôi. Nếu chị không nhận thì cả nhà tôi thực sự ăn không ngon ngủ không yên. Gà cũng giết rồi, chị lấy nấu lên ăn đi. Như vậy chúng tôi mới yên tâm.”
Châu Tuyết Vân nhìn mẹ Diễm Tử, làm đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi nói: “Hay là thế này đi, tôi nhận con gà, còn trứng gà thì cô hãy cầm về. Vậy có được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT