Nguyễn Thúy Lan không hề khách khí nói: “Chị ba, điều này phải trách chị rồi. Ai bảo chị chịu đựng!”
Nguyễn Thúy Chi thực sự tán đồng với lời này, gật đầu nói: “Đúng là do chị vô dụng.”
Nguyễn Thúy Lan thấy chị gái mình như vậy thì lại thấy đau lòng, đưa tay cầm lấy tay cô ấy: “Nói cho cùng thì Lưu Hùng kia cũng là tên khốn nạn. Chị cũng vì bọn nhỏ, nhưng ai ngờ đám nhỏ kia cũng là kẻ không có lương tâm, không nhìn thấy nỗi khổ của mẹ mình. Không biết chị đã chịu bao nhiêu khổ sở vì chúng. Rõ ràng bây giờ cũng không muộn, em ủng hộ chị. Chị phải cắt đứt hoàn toàn với tên kia.”
Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Ừ.”
Nguyễn Thúy Lan lại nói tiếp: “Em muốn nói chị đừng để ý tới bốn đứa trẻ kia nữa. Em thấy chúng sẽ không thay chị đau lòng đâu. Lưu Hùng không đánh bọn chúng nên bốn đứa đó sẽ đứng về phía ba ruột, có ăn có uống có người chăm lo, vốn chẳng quan tâm tới sự sống chết của chị. Chị toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con cái nhưng chúng lại chẳng nghĩ cho chị chút nào, chẳng nhìn thấy mẹ mình phải nuốt bao nhiêu đắng cay. Bây giờ chị đòi ly hôn, chẳng biết người nhà họ Lưu sẽ nói gì về chị. Bốn đứa trẻ kia tám phần mười sẽ cảm thấy chị không tốt, nói chị lòng dạ độc ác không cần chúng.”
Nguyễn Thúy Chi khẽ hít vào một hơi, khẽ nói: “Chị muốn quản cũng chẳng thể quản được.”
Từ giây phút cô ấy quyết định cắt đứt với Lưu Hùng, bốn đứa trẻ kia đã là người của nhà họ Lưu, Nguyễn Thúy Chi có muốn nhúng tay cũng không được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT