Đã lâu không gặp.

Một trong những câu chào hỏi thường dùng nhất của sếp Trác.

Giang Ảnh trong lòng thầm nói.

Không biết là bởi vì gặp được Trác Thành, hay là bởi vì chính mình không tự chủ được oán thầm.

Giang Ảnh vừa rồi có chút lo lắng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Trác Thành bắt tay với Tư Nguyên, vươn tay ra với Giang Ảnh.

Giang Ảnh nắm tay anh, bàn tay to lớn mà cô đã quen nắm mấy ngày nay vẫn ấm áp khô ráo như cũ.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau ở nơi làm việc kể từ khi họ làm việc cùng nhau, cả hai bắt tay nhau và nhìn nhau nhất thời không nói chuyện.

Tư Nguyên bên cạnh đang bắt tay chào hỏi với Lương Cao Viễn đi cùng với Trác Thành đến đây, Giang Ảnh khẽ mỉm cười một cái với Trác Thành, Trác Thành nhìn thấy khóe môi cô nhếch lên, ý cười trong mắt bất giác hiện lên.

Nhưng mà hình ảnh yên tĩnh này không duy trì được bao lâu, đã bị người đứng ở bên cạnh Trác Thành làm gián đoạn.

“Trác tổng, không giới thiệu một chút sao?”

Thẩm Tuấn ở bên cạnh cười mỉm nhìn hai người bọn họ, thình lình mở miệng.

Giang Ảnh nhìn người đang nói chuyện, vội vàng buông tay Trác Thành ra, quay lại vươn tay ra với Thẩm Tuấn, “Xin chào, tôi là điều hành kinh doanh của Lớp học Khải Tư, Giang Ảnh.”

“Xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Thẩm Tuấn.” Thẩm Tuấn vội vàng đưa tay ra bắt tay với Giang Ảnh.

Trác Thành ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, chờ sau khi hai người bắt tay xong, giới thiệu cho Giang Ảnh, “Cậu ấy là một đối tác khác của Ngôn Sơn, hôm nay cùng tới đàm phán.”

Giang Ảnh gật gật đầu, Trác Thành không có nói gì nữa. Thẩm Tuấn nhìn anh, chớp chớp mắt cũng không nói chuyện.

Chờ Tư Nguyên và Giang Ảnh chào hỏi với bọn họ xong, một đoàn người đi vào công ty.

Trong phòng họp hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, cuộc đàm phán rất nhanh đã bắt đầu.

Kỳ thật các loại tình huống của Khải Tư, lúc trước tiếp xúc cùng Ngôn Sơn, đã thảo luận gần như đâu vào đấy rồi.

Hôm nay, tôi chủ yếu trải qua quá trình phỏng vấn, và thêm vào một số đối tác giao lưu với Tư Nguyên.

Giang Ảnh rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, gần như là lúc bọn họ vào công ty, cô cũng đã bỏ qua thân phận bạn trai của Trác Thành, trong đầu đều là nghiệp vụ vận doanh của công ty.

Ttong quá trình đàm phán, trước vấn đề của Trác Thành và Thẩm Tuấn, Tư Nguyên chủ giảng, Khải Chi với tư cách là CTO cũng tham dự đàm phán, thỉnh thoảng đưa ra một số mô tả bổ sung về sản phẩm.

Giang Ảnh lắng nghe rất nghiêm túc, và cố gắng hết sức để theo kịp những chỗ cần bổ sung.

Trước quá trình đàm phán này, đều là Lương Cao Viễn của bộ phận đầu tư kiểm tra theo dõi dự án Lớp học Khải Tư này, các dự án mà anh ấy xử lý luôn ổn định nên buổi đối tác đàm phán này diễn ra rất suôn sẻ.

Nửa sau của cuộc đàm phán là về dự án dạy học từ xa xuyên vùng của Khải Tư sau này, quá trình nhẹ nhõm, giao tiếp trôi chảy, đến giờ tan tầm buổi chiều, buổi đàm phán đã kết thúc suôn sẻ.

Thời gian bầu không khí đều vừa vặn, hai bên đầu tư và sáng tạo không tránh khỏi cùng nhau dùng bữa.

Tư Nguyên đã đặt nhà hàng tư từ trước, một đoàn người đi qua sau đó vào phòng riêng.

Trong bữa tiệc mọi người thả lỏng không ít, cũng quen thuộc không ít.

Thẩm Tuấn tựa ở trên lưng ghế, tư thái nhẹ nhõm nói chuyện với Giang Ảnh: “Dự án mà lão Lương làm, về cơ bản là ván đã đóng thuyền rồi. Hôm nay vốn là tôi và lão Lương đến là được.”

“Ai biết Trác tổng nhà cô nhất quyết phải đi theo, ôi chao, xem làm cho phải huy động nhân lực, còn phải ăn bữa cơm.”

Anh ta nửa thật nửa đùa phàn nàn, Tư Nguyên và Giang Ảnh nghe xong cũng không nhịn được cười.

“Cậu yên tĩnh ăn cơm đi.” Trác Thành ngồi ở bên cạnh Giang Ảnh, không muốn để ý Thẩm Tuấn.

Anh ta xoay người, hạ thấp người xuống và nói với Giang Ảnh, “Cậu ta biết anh muốn tới Khải Tư gặp em, nên nằng nặc đòi đi theo đến, nói muốn tới gặp bạn gái anh, ồn ào đến khiến anh đau đầu, chỉ có thể mặc kệ cậu ta.”

Trác Thành nắm đầu ngón tay của Giang Ảnh, vô thức vân vê, “Còn ác nhân cáo trạng trước.”

Giang Ảnh cắn cắn môi dưới nén cười.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô thực sự không thể tin được, hai vị đại lão này của Ngôn Sơn bàn xong công việc sẽ cùng nhau cải lão hoàn đồng.

Lúc này xem ra, một đứa ba tuổi, đứa còn lại năm tuổi, không hơn không kém.

Nhưng đứa năm tuổi này tốt hơn một chút.

Cô gật gật đầu, “Vậy thì em nhất định là tin anh rồi.”

Trác Thành cụp mắt nhìn tay Giang Ảnh trong lòng bàn tay mình, hài lòng nói “Ừ” một tiếng.

“Nhưng lúc trước nghe Tư Nguyên nói, bình thường sếp của Ngôn Sơn không phải đều không lộ diện sao?” Giang Ảnh hỏi.

Tay Trác Thành biến thành tư thế mười ngón tay siết chặt tay cô, ngón giữa nhẹ nhàng cọ cọ, “Biết rõ còn cố hỏi.”

Nói xong, tay kia cầm ly nước trên bàn uống một ngụm nước, để ly xuống, mở miệng nói: “Về sau có chuyện gì em trực tiếp hỏi anh, bảo Lục tổng của bọn em đừng nghe ngóng những tin vặt kia, không chính xác đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play