Trác Thành vừa uống xong trà gừng nóng, nụ hôn của anh tràn ngập vị cay nồng của trà gừng.
Vừa rồi lúc Giang Ảnh nấu sôi đã cho ít đường nâu vào, vị ngọt của đường nâu cũng truyền tới theo nụ hôn.
“A…” Giang Ảnh theo bản năng hơi né tránh, cánh tay đụng phải cái chén trong tay Trác Thành.
Trác Thành sáp tới gần, cắn nhẹ môi cô, sau đó đặt cái chén lên bàn trà, rồi duỗi tay ra ôm Giang Ảnh vào lòng.
“Có phải có hơi cay không.” Trác Thành chống đỡ lấy trán của Giang Ảnh, mơ hồ hỏi.
Mặt của cả hai rất gần nhau, hơi thở ấm áp ngọt ngào lướt qua mặt Giang Ảnh, cô cảm thấy mặt và đầu nóng đến mức sắp bị thiêu cháy rồi.
Trác Thành hết lần này tới lần khác cứ hỏi cô, thấy cô choáng váng không trả lời, anh lại hỏi lại một lần, môi anh lại gần như áp vào môi cô.
Cô không thể nhịn được nữa thấp giọng ừ một tiếng, coi như là trả lời rồi.
Hơi thở nóng bỏng bao quanh cô, cổ tay Trác Thành vòng qua eo cô. Cô hơi ngả người ra sau như muốn trốn tránh, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra một chút.
Động tác này khiến cô không thể tránh né mặt hơi ngửa lên, ở giữa lòng Trác Thành.
Cô nghe thấy Trác Thành khẽ cười một tiếng, sau đó lại bị anh hôn.
Lần này không có trở ngại cầm chén trong tay, Trác Thành ôm lấy cô không chút khe hở, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi cô, nụ hôn dịu dàng ngọt ngào.
Giang Ảnh bị một vũng nướng ấm áp bao quanh, đôi môi có chút tê dại và ngứa ngáy.
Đầu cô càng ngày càng choáng váng, cảm giác như có chút thiếu dưỡng khí.
Cô theo bản cô mở to mắt, thấy mặt Trác Thành gần trong gang tấc.
Anh nhắm mắt lại, đuôi mắt đuôi mắt và hốc mắt trông rất động lòng người, cô liếc mắt nhìn, vội vàng dời tầm mắt đến lông mi của anh.
Lúc này mới phát hiện, thì ra lông mi của anh rất dài và rõ ràng, nhưng mà bình thường lại không nhìn thấy.
Cô chớp mắt mấy cái, Trác Thành phát giác được cô đang mở to mắt nhìn anh, nên dừng nụ hôn lại, môi anh hơi tách khỏi môi cô, anh nhẹ giọng hỏi cô có chuyện gì.
Lúc anh mở mắt ra nhìn Giang Ảnh, ánh mắt càng ngày càng sáng, nhu tình mật ý trong đó sắp trào ra, Giang Ảnh nhìn hai giây đã quay mặt đi chỗ khác.
Che giấu ho nhẹ một cái, “Ừm… anh, dạ dày khá hơn chút nào chưa?”
Cô quay mặt sang một bên, hai má ửng đỏ bởi vì thẹn thùng, miệng nhẹ nhàng mấp máy, lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên má đang đối diện với Trác Thành.
Trác Thành nhìn má lúm đồng tiền cạn cạn kia, không nhìn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên một bên mặt cô, dùng môi chạm nhẹ vào lúm đồng tiền của cô.
Không khí dường như càng ngày càng nóng, giống như kẹo bông sắp tan ra, ngọt ngào bao quanh Giang Ảnh.
Cô bắt được tay Trác Thành, lùi về phía sau một chút, cảm giác trong không khí dường như có thêm dưỡng khí. Ngực cô nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, với lấy cái chén trên bàn trà,
“Em lại đi múc thêm cho anh chén trà gừng.”
Nói xong lại cầm bát lên, chuẩn bị lùi về phía sau vài bước, tránh xa từ trường ngọt ngào khiến người ta chóng mặt này một chút.
“Đừng bận nữa, để anh ôm em một lát.” Trác Thành giữ chặt cô, lại đặt bát lên bàn rồi lại ôm cô vào lòng.
“…” Giang Ảnh còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Trác Thành ôm vào trong ngực.
Cũng may, Trác Thành không tiếp tục nụ hôn khiến cô choáng váng vừa rồi mà chỉ ôm cô để cô tựa vào vai anh.
Anh vuốt vuốt tóc của cô, than nhẹ, “Uống nữa thì anh thật sự không nỡ rời đi nữa mất.”
–
Có nỡ đi hay không thì chưa nói, nhưng sẽ thường xuyên đến.
Ngày đó, cuối cùng Giang Ảnh lo lắng cho dạ dày của Trác Thành, nên nhất quyết bắt anh uống nốt phần trà gừng còn lại.
Chỉ là uống xong anh lại như đương nhiên mà hôn cô, cuối cùng khi anh rời đi, dạ dày có khỏe hay không thì Giang Ảnh không xác định, gừng có cay không thì Giang Ảnh lại hiểu rõ rồi.
Kể từ ngày đó, cả hai dường như đã bắt đầu một hình thức sống mới.
Trác Thành mỗi ngày đều kiên trì tới đón Giang Ảnh tan tan sở, cùng nhau ăn cơm xong, sau đó thì ở lì trong căn phòng nhỏ của Giang Ảnh.
Đôi khi là chọn một bộ phim cùng nhau xem, đôi khi anh chỉ ngồi trên ghế sofa và nắm tay Giang Ảnh, xoa đầu ngón tay của cô cùng nói chuyện phiếm với cô.
Chỉ là thường hay đột nhiên hôn cô, lúc xem phim, lúc Giang Ảnh đang nói chuyện cùng anh, hoặc là chỉ là lúc Giang Ảnh quay đầu liếc anh một cái.
Nhưng cũng chỉ là hôn cô, không có hành động gì thêm.
Đến lúc Giang Ảnh muốn nghỉ ngơi, anh sẽ ôm cô ở trong ngực nhẹ nhàng hôn cô, sau đó miễn cưỡng tạm biệt cô, đến ngày hôm sau lại đến tìm cô như cũ.
Giang Ảnh nhìn thấy anh mỗi ngày qua lại vất vả, mấy lần muốn mở lời kêu anh ở lại nghỉ ngơi, nhưng mà vẫn là nuốt trở vào lại.
Thực ra cô vẫn chưa sẵn sàng để mối quan hệ giữa hai người tiến xa hơn, nhưng cũng may là những ngày này Trác Thành không nói gì về việc muốn ở lại, nên cũng không làm cô khó xử.
Nghĩ tới đây, Giang Ảnh thở dài.
Thời gian mỗi ngày cùng Trác Thành gặp mặt, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mới mười ngày.
Nhưng tại sao lại giống như đã ở bên nhau rất lâu, bản thân đã rất quen với cuộc sống có sự tồn tại của anh rồi.
Ngày hôm qua hiếm khi trong nhà anh có việc, sau khi tan sở không tới phía nam thành phố tìm cô. Anh nhẹ nhàng xin lỗi qua điện thoại vì sợ cô không vui. Thực ra cô không hề không vui, chỉ là hơi không quen mà thôi.
Cuối cùng ngược lại là cô an ủi anh, bảo anh có việc thì cứ đi làm đi, cơ hội gặp nhau của bọn họ còn rất nhiều.
Mãi cho đến vừa rồi anh gửi một tin nhắn, nói không biết hôm nay lúc nào mới được tan sở cô mới cảm thấy hơi hụt hẫng.
Mắt nhìn thời gian, sắp đến thời gian ăn trưa rồi.
Cô chọt chọt màn hình điện thoại, gửi lại cho Trác Thành một cái biểu cảm ok, lại gửi thêm một tin nhắn kêu anh ăn nhớ cơm đúng giờ, sau đó tắt điện thoại, chuẩn bị đi tìm Tư Nguyên cùng nhau đi ăn.
Tuần này Tư Nguyên đang chuẩn bị lần đàm phán cuối cùng với Ngôn Sơn, nếu cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ, Ngôn Sơn sẽ gửi TS cho Lớp học Khải Tư bọn họ, sau khi hai bên ký kết thỏa thuận TS, quá trình đầu tư cơ bản coi như là đi vào quỹ đạo.
Khải Tư cùng Ngôn Sơn hai bên đều rất xem trọng cuộc đàm phán lần này, thời gian sơ bộ đã định là chiều ngày mai, người của Ngôn Sơn sẽ đến Khải Tư gặp người phụ trách, anh Lương bên bộ đầu tư sẽ đến, và một đối tác cũng sẽ đến.
Giang Ảnh lúc trước vốn muốn hỏi Trác Thành xem anh có đến Khải Tư đàm phán hay không.
Nhưng lúc trước theo như Tư Nguyên nói, các dự án đàm phán của Ngôn Sơn, Trác Thành cơ bản đều không lộ diện, vì vậy Giang Ảnh cũng không hỏi Trác Thành.
Hai người sau khi tan làm hầu như từng giây từng phút đều dính lấy nhau như sam, chuyện công việc vẫn là không nên nhập làm một thì tốt hơn. Vì vậy Giang Ảnh chuyên tâm chuẩn bị tài liệu với Tư Nguyên, không nhắc chuyện này với Trác Thành.
Lúc ăn cơm trưa, Tư Nguyên và cô lại xác nhận một ít hoạt động kinh doanh, nhất là biểu hiện của người dùng và số liệu cụ thể khi áp dụng phương án hoạt động ứng dụng mới. Sau khi hai người nói chuyện xong, cả hai đều cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, chỉ đợi cuộc đàm phán ngày mai với người của Ngôn Sơn.
Ai ngờ ăn xong cơm trưa không bao lâu, Tư Nguyên đã hấp tấp xông vào văn phòng Giang Ảnh,
“Ngôn Sơn bên kia vừa nói lịch trình ngày mai của bọn họ có thay đổi, đẩy lịch lên chiều hôm nay đàm phán.”
“Sao cơ?” Giang Ảnh gối lên cánh tay trên bàn nghỉ ngơi mười phút vừa tỉnh, não tạm thời chưa theo kịp lời Tư Nguyên nói.
“Ngôn Sơn muốn đàm phán trước thời hạn, vừa gọi điện thoại đến đặt lịch hẹn, ba giờ rưỡi chiều nay.” Tư Nguyên ngắn gọn lập lại một lần, tóc quăn lộn xộn tản ra ở sau ót, hiển nhiên có chút sốt ruột.
Giang Ảnh liếc mắt nhìn thời gian, đã gần một giờ rưỡi.
Cô lập tức tỉnh táo lại, “Cậu đừng lo lắng, vận daonh bên tớ tổng kết rất nhiều lần, đã chuẩn bị đầy đủ.”
Cô đứng lên cầm chặt tay Tư Nguyên, “Cậu bên kia còn có cái gì cần giúp chỉnh lý lại không, bây giờ tớ đi làm ngay lập tức.”
Tư Nguyên trong lời nói của Giang Ảnh trong trấn định lại, “Tuần này tớ đã chuẩn bị ổn cả rồi. Bây giờ tớ đi sắp xếp lại mạch suy nghĩ một lần.”
“Kỳ thật hôm nay và ngày mai cũng không có gì khác nhau quá lớn, chỉ là đột nhiên thay đổi, tớ…”
“Tớ hiểu, cậu phải gánh vác quá nhiều thứ. Nhưng tớ tin tưởng cậu.” Giang Ảnh nhìn Tư Nguyên nói.
Tư Nguyên gật gật đầu, “Được rồi, tớ đi chuẩn bị đây, chúng ta ba giờ gặp ở phòng họp A.”
“Tớ đi tìm hành chính xác nhận một chút, yên tâm.” Giang Ảnh nói xong, cùng Tư Nguyên đi ra ngoài.
Vào lúc ba giờ hai mươi chiều, Tư Nguyên và Giang Ảnh đã sắp xếp xong chỗ, tài liệu và thiết bị điện tử cho cuộc phỏng vấn, từ trong phòng họp A đi ra, vững bước xuống cầu thang đến sảnh của tòa nhà văn phòng nơi công ty đặt trụ sở, yên lặng chờ đợi người của Ngôn Sơn tới.
Ba giờ hai mươi tám, cửa kính cảm biến của tòa nhà văn phòng mở ra, một nhóm người bước vào.
Giống như một thước phim quay chậm, Giang Ảnh mở to hai mắt nhìn người phía trước đang từ từ tiến lại gần, thanh tuyển tuấn lãng. Giống như gặp nhau ở đỉnh núi cách đây không lâu, chậm rãi vươn tay ra với cô, tiếng nói vẫn êm tai giống như vài ngày trước thì thầm bên tai cô: “Đã lâu không gặp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT