Hai người mặt buồn rười rượi nhìn chằm chằm Cố Thừa An, không ngờ rằng bảy tám phút sau, Cố Thừa An lại nhanh chóng lắp lại chiếc radio, nắm chặt đặt lên bàn, ung dung rời đi: “Xong rồi.”

“Xong rồi?” Chị Cổ tiến lại gần, quan sát kỹ một lượt, có vẻ như thật sự ổn rồi, không thấy có gì bất thường, lại ấn nút phát, âm thanh cũng đúng, không có bất kỳ tạp âm nào.

“Cậu nhóc này, đúng là có tài.” Anh Lưu lè lưỡi, cảm thán rằng không phục không được.

Bên kia, Tô Nhân đang chuẩn bị đến nhà họ Hà tìm người, hôm nay Hà Tùng Linh hẹn cô và Lý Niệm Quân ra ngoài, ai ngờ hôm nay vừa đến nhà họ Hà, lại thấy Tân Mộng Kỳ ở đó.

“Tùng Linh, cô nói xem cô đi với ai?” Tân Mộng Kỳ bị Tiền Tĩnh Phương vạch trần chuyện bảng đen trước mặt, lúc đầu định đến chất vấn Hà Tùng Linh xem có phải định hại mình không nhưng trải qua hai kiếp nên cô ta vẫn bình tĩnh lại được, thà rằng làm căng thẳng mối quan hệ rồi để Tiền Tĩnh Phương có ấn tượng không tốt về mình, không bằng dỗ dành Hà Tùng Linh tìm cơ hội để cô bé tự giải thích, cứ nói là bảng đen do cô ta chuẩn bị, cô bé chỉ giúp viết chữ thôi.

“Cô xem, tôi còn làm ít bánh quy đào, cố ý mang đến cho cô.”

Lý Niệm Quân đứng bên cạnh nhìn, cười khẩy nhưng không nói gì, lần này, cô nghĩ nếu Hà Tùng Linh mà đồng ý nữa thì sẽ không thèm để ý đến cô bé nữa!

“Tùng Linh, đến giờ rồi.” Tô Nhân đột nhiên đến phá vỡ sự đối đầu của mấy người: “Không phải nói mười giờ đến cửa hàng bách hóa à?”

Hà Tùng Linh nhìn Tô Nhân, gật đầu: “Được, đi ngay đây.”

Quay đầu lại, cô nhìn Tân Mộng Kỳ, lần đầu tiên nói lời từ chối: “Mộng Kỳ, tôi và chị Nhân Nhân với chị Niệm Quân đã hẹn trước rồi, chúng tôi đi trước đây.”

“Hà Tùng Linh?!” Tân Mộng Kỳ kinh ngạc nhìn ba người sánh vai rời đi, người này cư nhiên từ chối mình sao?!

Lý Niệm Quân vui lắm, giơ ngón tay cái với Hà Tùng Linh: “Đúng rồi, mọi người đều bình đẳng, tại sao phải nghe theo cô ta sai bảo? Tùng Linh, làm tốt lắm!”

Hà Tùng Linh mỉm cười ngại ngùng, tâm trạng cũng thoải mái hơn đôi phần, hai tay mỗi bên khoác một người chị đi về phía cửa hàng.

Hôm nay cô bé mang theo tem vải, định mua năm thước vải để may quần áo cho mẹ, nhờ mối quan hệ của Tô Nhân nên Tống Uyển đã giữ lại cho cô bé một màu đẹp trước.

“Tùng Linh, em xem cái này đi, chắc chắn hợp với mẹ em lắm, màu đỏ thẫm, vừa sang trọng vừa đứng đắn, màu này bình thường người ta giành giật cũng không giành được đâu.”

“Vậy thì lấy cái này.” Đưa phiếu vải và sáu hào năm xu, Hà Tùng Linh đưa tay nhận lấy vải ôm vào lòng.

Lý Niệm Quân đi loanh quanh, nhìn chằm chằm vào một hàng bánh trà, ánh mắt Tống Uyển lướt qua, tiện miệng giới thiệu: “Đây là hàng mới của cửa hàng chúng tôi, bánh trà Thất Tử Đại Hoàng Ấn của Minh thị, thơm lắm.”

Lý Niệm Quân biết loại bánh trà này, năm đó bố cô từng đi lính ở Minh thị 5 năm, cũng ở đó mà quen mẹ cô, sau này cả nhà chuyển đến Kinh thị vì bố cô được điều động, mẹ cô cũng qua đời vì bệnh...

“Sao lại muốn mua bánh trà?” Tô Nhân tò mò nhìn sang, cô không nghiên cứu gì về trà, trước kia ông nội cũng chỉ uống loại trà vụn đơn giản nhất, bây giờ các cô gái trẻ đa số không thích uống trà, nhìn Lý Niệm Quân cứ nhìn chằm chằm vào bánh trà mà ngẩn người, Tô Nhân hiểu ra: “Vừa hay mua về cho bố cô, hai bố con uống trà rồi nói chuyện thoải mái, có thể tâm sự mọi chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play