Đúng lúc giờ nghỉ trưa, Cố Thừa Huệ chia sẻ tin tức tìm hiểu được: “Hỏi chủ nhiệm phân xưởng và đồng nghiệp, nói là người không tệ, thật thà chịu khó, ba năm đã từ công nhân bậc hai lên công nhân bậc ba, ở nhà máy hòa đồng với mọi người, tính tình cũng tốt.”

“Được, cảm ơn em nhé.”

“Không có gì.”

Tống Uyển cười tít mắt, chuẩn bị về nhà trả lời cuộc xem mắt này.

Tống Uyển phải về trả lời chị Lý, còn Tô Nhân thì bị Cố Thừa Huệ kéo đến nhà ăn của nhà máy cán thép ăn trưa: “Chị Nhân Nhân, ngày mai nhớ đến bách hóa nhé, mua quà cho ông nội.”

“Chị nhớ rồi, em yên tâm.”

Tô Nhân đi ra từ cửa sau của nhà máy cán thép, chuẩn bị đi xe buýt về, hoàn toàn không thấy mình vừa đi được vài phút thì có người tìm Cố Thừa Huệ, trên tay còn cầm một bó hoa.

Hầu Kiến Quốc cầm một bó hoa hồng hái ven đường, gọi cô gái đang chuẩn bị về nhà máy là Cố Thừa Huệ lại.

Hoa hồng tươi tắn mơn mởn, còn mang theo hơi thở tươi mới vừa mới hái xuống, được đưa đến trước mặt Cố Thừa Huệ, Hầu Kiến Quốc cười toe toét: “Em Thừa Huệ, anh...”

“Anh đến đây làm gì?” Vốn dĩ trên mặt Cố Thừa Huệ đang nở nụ cười nhưng sau đó liền thu lại, trừng mắt nhìn Hầu Kiến Quốc: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Nhớ lại lần trước nghe thấy người này nói về mình, thật là bỉ ổi!

“Ê ê ê!” Thấy Cố Thừa Huệ quay người định đi, Hầu Kiến Quốc vội vàng đưa tay kéo cánh tay cô lại: “Lần trước là lỗi của anh, em đừng giận anh nữa, anh nói thế là vì thích em...”

“Bỉ ổi!” Cố Thừa Huệ vội vàng tránh khỏi sự giằng co của anh ta, duỗi chân đá vào đầu gối anh ta: “Anh còn đến nữa là tôi gọi bảo vệ đấy! Nếu không thì tôi bảo anh tư tôi đánh anh một trận! Hừ!”

Hầu Kiến Quốc không dám làm càn nữa, chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng Cố Thừa Huệ rời đi mà thở dài.

Ngày hôm sau, Tô Nhân và Cố Thừa Huệ tan làm gặp nhau, cùng nhau đến bách hóa tổng hợp để mua quà cho ông nội Cố sắp đón sinh nhật lần thứ 71.

Cố Thừa Huệ có rất nhiều tiền tiết kiệm, trong nhà chỉ có hai anh em, anh trai đã kết hôn, có gia đình riêng, bố mẹ rất chiều chuộng cô ấy, cho dù bây giờ cô ấy đã đi làm có lương rồi nhưng thỉnh thoảng họ vẫn cho tiền tiêu vặt.

Ông nội thích uống trà, mỗi sáng sớm đều thích pha một ấm trà đặc, nhâm nhi từ từ, miệng lẩm bẩm khen ngon. 

Cố Thừa Huệ chiều theo sở thích của ông, mua một hộp Thiết Quan Âm ngon nhất, bao bì tinh xảo hơn nhiều so với bánh trà thông thường, mất tám đồng.

“Lấy thêm một hộp sâm Tây dương sâm Bảo Chi Lâm nữa.” Bách hóa tổng hợp mới nhập về Tây dương sâm từ Hồng Kông, nghe nói bán rất chạy, giá cả tự nhiên không rẻ, mười đồng một hộp, đây chính là gần nửa tháng lương của không ít công nhân bình thường.

Mua xong quà của mình, Cố Thừa Huệ quan tâm đến tiến độ xem mắt của Tống Uyển hôm qua: “Chị Tống Uyển quyết định rồi ạ?”

Tô Nhân cũng đang xem đồ, hàng hóa trong bách hóa cung ứng rất đầy đủ nhưng giá cả đắt đỏ, thực sự không phải thứ có thể mua tùy tiện, ánh mắt lướt qua, nghe thấy lời này mới ngẩng đầu lên: “Ừ, hai bên đều khá hài lòng, đã hẹn chủ nhật bên nam đến nhà cô ấy thăm rồi.”

“Vậy thì tốt quá.” Cố Thừa Huệ cười ngọt ngào: “Chúng ta có thể coi như là bà mối của chị ấy không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play