Hai người kích động chạy được vài bước, lại ăn ý dừng lại cùng lúc, Ngô Đạt sờ gáy, nhìn Hồ Lập Bân: “Đây tính là cắm sừng không?”

Hồ Lập Bân im lặng, lè lưỡi: “Hình như... cũng không tính nhỉ...?”

Hai người trốn ở góc tường bàn bạc một hồi, đưa ra kết luận, chắc chắn là đồng chí Tô Nhân biết Cố Thừa An không muốn kết hôn nên bắt đầu tìm đường lui rồi.

“Thực ra cũng có thể thông cảm.”

“Tôi cũng thấy vậy.”

Nhưng có nên nói chuyện này cho Cố Thừa An biết không, hai người hơi do dự, cuối cùng chơi kéo búa bao, Hồ Lập Bân thắng, cùng nhau lên đường đến khu gia thuộc tìm người nhưng chạy một vòng lại chẳng thấy ai, bị Ngô thẩm thông báo rằng người đã đến bưu điện rồi.

Lúc này Cố Thừa An đúng là đang ở bưu điện, theo thời gian đã hẹn với Tề Phương Minh, gọi điện cho người ta.

Trong điện thoại, Tề Phương Minh đang nói với Cố Thừa An về tin tức mà anh ta dò hỏi được trong thời gian này.

“Thừa An, tôi hỏi rồi, người mà anh nói là Tô Kiến Thiết này trong đội của họ không ra gì, rất nhiều người không ưa vợ chồng họ, làm việc rất lười biếng.”

“Nghe nói trước đây ông ta còn có ý định gả cháu gái mình, tên là Tô Nhân gì đó cho con trai của liên đội trưởng dân quân, người đó là một tên lưu manh, thích say rượu đánh người, người vợ trước của hắn bị hắn đánh chạy mất, trong đại đội không ai muốn gả con gái mình cho hắn, tôi nghe ngóng được, Tô Kiến Thiết có thể được lợi, tiền sính lễ là hai trăm đồng.”

Tề Phương Minh ở xa ngàn dặm, đương nhiên không biết rằng một câu nói của mình khiến cho người ở đầu dây bên kia là Cố Thừa An cau mày, chỉ cảm thán một câu: “Còn là chú ba nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ, đây là muốn bán cháu gái lấy hai trăm đồng à.”

Tuần này Tề Phương Minh đã đến Đại đội Tam Liên, Công xã Sơn Cương, Huyện Hòa Bình hai lần, lần đầu tiên tìm các bác lớn tuổi trong đại đội hỏi thăm về Tô Kiến Thiết, đánh giá đều không tốt lắm, vợ chồng Tô Kiến Thiết quen thói gian xảo, lại còn lắm lời, ngày thường không ít lần đắc tội với người khác.

Đợi đến khi tìm được dì của nhà họ Tô, cũng chính là bà dì của Tô Nhân, hỏi thăm thì càng nghe bà lão kể lể về Tô Kiến Thiết một cách đầy cảm xúc, thẳng thắn nói Tô Kiến Thiết là một tên đểu cáng.

Ông nội Tô Nhân có tổng cộng ba người con, con cả gả đến huyện bên, gia đình chồng không phải dạng dễ chơi, cuộc sống như gà mắc tóc, ít khi về được một chuyến.

Con thứ hai là bố Tô Nhân, sau khi nhập ngũ thì không về nữa. Theo lý mà nói, chỉ có con út ở bên cạnh, ông cụ và người con trai duy nhất còn lại này đáng lẽ phải chung sức sống qua ngày mới phải nhưng ông cụ đã sớm nhìn thấu con út, bùn nhão không trát tường, chỉ dẫn theo cháu gái Tô Nhân ra ở riêng, tránh xa họ.

Tề Phương Minh nghe xong, một người đàn ông to lớn cũng thấy xấu hổ, đặc biệt là khi nghe nói Tô Kiến Thiết lại định vì hai trăm đồng tiền sính lễ mà gả cháu gái mồ côi cho con trai của liên đội trưởng dân quân có tính bạo lực gia đình, càng tức giận không thôi.

“Tôi cũng có một đứa em gái, anh nói xem, sao lòng người lại độc ác đến thế!”

Cố Thừa An im lặng một lúc, khi mở miệng lại thì giọng nói có phần nặng nề: “Anh giúp tôi điều tra thêm xem, Tô Kiến Thiết thường ngày có làm chuyện xấu gì trong đội không, có nhược điểm gì không?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play