Y tá hỏi theo lệ thường, Tô Nhân tự hiểu rõ cơ thể mình, cô lắc đầu, cơn đau sau khi sinh đã giảm đi nhiều.
“Được, vậy cho con bú đi, đang chờ đấy.”
Vì phải cho con bú, Tô Kiến Cường ra ngoài trước, Cố Thừa An thì không nỡ rời xa vợ con, nhìn y tá bế đứa trẻ sơ sinh bé xíu như vậy từ trên giường nhỏ, bế đến bên cạnh Tô Nhân.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Nhân có cảm giác như vậy, chỉ cần nhìn vào cục nhỏ xíu kia, dường như đã chiếm trọn tâm trí và ánh mắt của cô.
Đứa trẻ mới sinh nhăn nheo, toàn thân đỏ ửng, chỉ là một cục nhỏ như vậy nhưng dường như là cả thế giới. Điểm khởi đầu của một sinh mệnh yếu ớt nhưng lại mang theo hy vọng tươi đẹp của cả gia đình.
Nhìn chằm chằm vào đứa con của mình, Tô Nhân đột nhiên cảm thấy không biết đặt tay thế nào, được y tá chỉ bảo nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên cho bú, sức nặng trong tay cực kỳ nhẹ, nhẹ đến mức cô phải cẩn thận từng li từng tí.
Tô Nhân cho con bú xong, nói chuyện với người nhà một lúc, người bố Tô Kiến Cường tiến lại gần hỏi han vài câu, nhìn đứa con gái của mình cũng đã làm mẹ, trong lòng cảm khái muôn vàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT