“Linh Linh, em đi cửa sau tìm Cố Thừa An, anh ấy làm việc ở Cục quản lý nhà đất. Chị qua xem thử.”
“Được, chị cẩn thận nhé.”
Thấy Hà Tùng Linh chạy vòng ra cửa sau, Lý Niệm Quân bước nhanh về phía trước, đến gần liền nghe thấy lời nói vô lại của Tôn Chính Nghĩa.
“Ồ, đây không phải là đối tượng đính hôn của Cố Thừa An sao? Trông xinh đẹp thật đấy~”
—
Lúc này Cố Thừa An đang ở ngoài giải quyết công việc, tiến hành công tác bàn giao một ngôi nhà tại phố Thành Tiền của Cục quản lý nhà đất.
Hơn một năm gần đây, có không ít người được bình phản, lần lượt được phục hồi danh dự và công việc, một số bất động sản bị tịch thu trước đây, có một số sau khi được nộp đơn xin thì cần phải trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.
Ngôi nhà tứ hợp này cũng vậy, năm đó khi phong trào lớn nổ ra đã bị tịch thu sung công, sau đó được ủy ban phường cho thuê, hiện tại có mười mấy hộ gia đình sống ở bên trong.
Hoàn thành công tác bàn giao bất động sản, còn chưa kịp uống một ngụm nước, một hồi chuông leng keng leng keng vang lên.
“Đồng chí Cố Thừa An, đây có phải thư của anh không?” Người đưa thư cưỡi xe đạp Phượng Hoàng dừng lại, lấy ra một lá thư đưa cho: “Trên đó ghi Quân khu 3, Cố Thành An, tôi nghĩ quân khu của các anh không có người thứ hai tên này nhưng chữ Thành lại viết sai, ban đầu thư đến định đến hỏi anh, kết quả để sang một bên mãi quên mất.”
Cố Thừa An nhận thư xem, mười phần tám chín là viết sai tên mình, lại xem địa chỉ gửi thư, công xã Sơn Cương, huyện Hòa Bình?
Nghe quen quen, đây không phải là quê của Tô Nhân sao?
“Là của tôi, cảm ơn anh.”
“Được, vậy tôi đi đây.”
Người ở quê Tô Nhân viết thư cho mình?
Cố Thừa An lộ vẻ nghi hoặc, xé phong thư, bên trong có một tờ giấy viết chữ nguệch ngoạc, câu đầu tiên là: ——”Đồng chí Cố Thành An, chào anh, tôi là chú ba của Tô Nhân, Tô Kiến Xây...”
“Anh... anh Cố Thừa An!” Hà Tùng Linh vội vàng chạy đến, tìm người ở Cục quản lý nhà đất không thấy, hỏi một tiếng mới chạy đến phố Thành Tiền, cuối cùng cũng gặp được người!
“Tùng Linh? Sao vậy?” Cố Thừa An dời tầm mắt khỏi lá thư, nhìn cô gái chạy đến trước mặt thở không ra hơi.
“Tôn... Tôn Chính Nghĩa chặn chị Nhân Nhân không cho đi, ngay ở cửa khu gia thuộc.”
Cố Thừa An nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, không nói một lời, sải bước về phía khu gia thuộc.