Hai người đi đến phòng bệnh, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng ông nội và bà nội nói chuyện bên trong.
“Tôi đã nói là không sao rồi, ông trông ở đây làm gì? Ông tưởng mình vẫn là thời giết giặc hồi còn đi lính à? Tuổi cao rồi, còn không chịu già.”
“Sức khỏe của tôi vẫn tốt lắm.” Ông nội kiên quyết không đi, mặt tối sầm lại, mông như đóng đinh vào ghế: “Tôi đợi bà xuất viện rồi cùng về.”
Nói nửa câu sau, giọng ông hơi run.
Mãi đến hôm kia, ông nội Cố mới phát hiện ra, hóa ra ông vẫn luôn cho rằng thân thể đầy thương tích vì chiến tranh của mình nhất định sẽ ra đi trước bà nhưng bây giờ nhìn bà đau đớn, ông chỉ thấy vô cùng sợ hãi.
“Tiểu Vân.” Ông nội nắm lấy tay bà, mắt đỏ hoe, nói lắp bắp: “Chúng ta cũng đã già rồi, nếu thật sự đến lúc thì tôi phải đi trước bà.”
“Tôi vẫn khỏe, ông cũng khỏe, ông nguyền rủa gì vậy.” Bà nội cũng đỏ hoe mắt, bà biết tuổi mình không chịu được bất kỳ sự giày vò nào, mỗi lần ngủ thiếp đi đều sợ không bao giờ tỉnh lại được, vì vậy, trước khi ngủ, bà đều phải lặng lẽ nhìn ông thêm một lần, khắc sâu hình ảnh của ông vào trong mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play