Cố Thừa An đi công tác về, vừa bước vào sân đã thấy trong sân nhà mình, dưới những dây leo chằng chịt, một già một trẻ dựa vào ghế gỗ, một người đọc báo, một người đan áo len, khung cảnh vô cùng hài hòa.
Bà nội và Tô Nhân thảo luận về cách đan áo len, hồi trẻ bà cụ cũng rất giỏi đan áo len, có nhiều kinh nghiệm, hai người ngồi gần nhau nói chuyện, Cố Thừa An có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Tô Nhân, giống như tiếng nước suối róc rách rơi trên mặt đá.
“Bà nội.”
“Thừa An, tan làm rồi à.” Vương Thái Vân thấy cháu trai vui mừng, nhìn trái nhìn phải, liền vào nhà tìm Ngô thẩm bàn bạc thêm món ăn tối, bồi bổ cho cháu trai.
Trong sân chỉ còn lại hai người trẻ tuổi, Cố Thừa An tiến đến gần Tô Nhân đang chăm chú đan áo len, hơi cúi người, nhìn những sợi len đủ màu bên cạnh cô, từng cuộn, sợi len dài quấn quanh hai chiếc kim đan, qua những ngón tay thon dài trắng nõn của cô di chuyển qua lại, trở thành hoa văn trên áo len.
“Đan áo len à?”
“Ừ.” Tô Nhân gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.
“Của tôi không cần cầu kỳ, đơn giản là được, màu đen là được.” Khóe môi Cố Thừa An cong lên, nhìn cuộn len màu đen, tâm trạng rất tốt.
“Hả?” Lần này Tô Nhân buông đồ trong tay xuống: “Tôi không chuẩn bị đan áo len cho anh.”
Cố Thừa An: “...?”
“Đồng chí Tô Nhân, cô có ý gì? Có nghĩa là trong nhà ai cũng có, chỉ mình tôi không có?” Cố Thừa An ngồi vào vị trí vừa nãy của bà nội, bắt chéo chân.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi nghĩ nếu tôi đan áo len cho anh, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.” Đặc biệt là khiến Tân Mộng Kỳ hiểu lầm nhưng cô tạm thời không tiện nói lời này: “Anh không phải rất ghét hôn ước thời thơ ấu sao, tôi hiểu mà, anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh.”
Cố Thừa An há miệng, nhìn Tô Nhân nghiêm túc giải thích, dường như cô thực sự nghĩ như vậy, hơn nữa còn chân thành suy nghĩ cho anh.
Ha, nghĩ chu đáo thật, thật chu đáo mà…
“Nhưng mà, đến lúc đó tôi tặng áo len cho những người khác trong nhà anh, chỉ không tặng anh, quả thực không ổn lắm. Tôi nghĩ rồi, tôi sẽ mua bánh ngọt cho anh ăn, được không?” Tô Nhân nhớ lại lần trước Cố Thừa An tìm bánh ngọt ăn, hẳn là anh thích, hơn nữa, tặng thứ này không dễ khiến người khác hiểu lầm, ăn xong là hết, cũng không tồn tại mãi.
Cố Thừa An chế nhạo nhếch mép, lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân dài chiếm một không gian lớn: “Một chút đồ ăn là muốn tôi bỏ qua sao?”
Tô Nhân: “...?”
Lúc còn trẻ, đại lão sao lại keo kiệt thế, không phải anh rất muốn xóa bỏ quan hệ ràng buộc với cô sao.
Tô Nhân hơi áy náy, không nói gì nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Tô Nhân nghiêng đầu lặng lẽ nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ánh mắt trong trẻo nhưng dường như có ma lực gì đó, khiến tim Cố Thừa An đập nhanh hơn vài phần.
“Cô cũng mua cho tôi một món quà đi, đợi tôi nghĩ xong sẽ nói với cô.”
Tô Nhân không ngờ Cố Thừa An lại tính toán chuyện này, nghe vậy chỉ có thể gật đầu, nhớ đến bình thường anh ra tay hào phóng như vậy, lại căng thẳng, người này sẽ không bắt cô mua một món quà rất đắt chứ.
Thấy Tô Nhân cắn môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Cố Thừa An nhìn thấu tâm tư của cô, đứng dậy phủ một bóng lớn, buông một câu rồi quay người rời đi: “Yên tâm, sẽ không đắt lắm.”
Phù, vậy thì còn được.
Tô Nhân tiếp tục cặm cụi làm việc.