Một số bản thảo rác chỉ cần nhìn thoáng qua là biết không được, còn bài của Tô Nhân này đã qua vòng một, ông không nói gì mà đọc kỹ lại lần thứ hai.
Cuối cùng, ông quyết định chọn bản thảo của Tô Nhân, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, đó là ánh mắt mang theo chút ngưỡng mộ, soi sáng đôi mắt đen láy.
Ông quay sang nhìn Lỗ Đức Hoa, chậm rãi mở lời: “Chúng ta dù có thâm niên đến đâu cũng phải học hỏi nhiều hơn từ những người trẻ tuổi, đắm mình trong một lĩnh vực quá lâu, chúng ta sẽ luôn bị trói tay trói chân, bị tha hóa, tự đặt ra những khuôn khổ cho mình, tự đóng khung mình lại. Những người trẻ tuổi bây giờ, họ dũng cảm hơn chúng ta nhiều!”
Tô Nhân vui vẻ trở về chỗ làm việc, nghĩ đến những nỗ lực gần đây của mình cuối cùng cũng không uổng phí, quan trọng là bài viết của mình có thể lên báo, mỗi lần cô nhìn thấy bài viết của mình trên báo, từ trong ra ngoài đều cảm thấy vui mừng.
“Anh Hà, bản thảo anh nộp lên viết không tệ nhưng có một số nội dung có thể không phù hợp để đăng.”
Trong phòng biên tập, Hà Quốc Cường đang lắng nghe ý kiến phản đối của biên tập viên, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Biên tập, bài viết của chúng tôi không viết nội dung nhạy cảm, cũng không viết nội dung phản động, tại sao không thể đăng? Tôi thấy Tiểu Tô viết khá tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT