“Đẹp chứ!” Ngô Đạt nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Thắt hai bím tóc, mặc áo sơ mi kẻ caro gì đó, mặt nhỏ, mắt to...”
“Thôi đi!” Hồ Lập Bân huých khuỷu tay vào vai cậu ta: “Đi mà mơ.”
Cố Thừa An thấy bực bội, hiếm khi nào thấy chán nản như vậy, như có tảng đá lớn đè lên ngực, chỉ thấy khó thở.
Buổi chiều tối, mẹ mình nói, còn đang tính tìm đối tượng cho Tô Nhân trong đại viện, quay đầu nhìn lại những người bên cạnh, đột nhiên thấy càng nhìn càng không vừa mắt.
—
Tô Nhân ăn tối xong cũng đi ra ngoài, đến nhà tìm Hà Tùng Linh, hai người hẹn nhau cùng đi dạo trong đại viện. Nhưng hôm nay trước cửa nhà họ Hà rất náo nhiệt, mấy cô gái trẻ vây thành một nhóm, đang ồn ào nói chuyện.
Tiến lại gần Hà Tùng Linh, Tô Nhân khẽ hỏi: “Tùng Linh, có chuyện gì vậy?”
Hà Tùng Linh vốn đã hẹn Tô Nhân chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ một cô gái khác trong viện là Lý Niệm Quân tìm đến, không lâu sau, Tân Mộng Kỳ và Tôn Nhược Nghi cũng đến.
“Họ cãi nhau.” Hà Tùng Linh nhỏ giọng trả lời.
Tô Nhân nghe được một chút, đại khái là Lý Niệm Quân đang bênh vực Hà Tùng Linh, không ưa Tân Mộng Kỳ và Tôn Nhược Nghi sai khiến người khác.
Hôm nay Hà Tùng Linh vốn định ra ngoài, lúc đi thì Tân Mộng Kỳ và Tôn Nhược Nghi bảo cô ấy giúp viết báo lên bảng đen.
Trong nhà tập thể cũng xây dựng, việc này chủ yếu do Tiền Tĩnh Phương và Doãn Chi Yến quản lý, một người là chủ nhiệm văn phòng của nhà máy gia đình, một người là chủ nhiệm phụ nữ của nhà tập thể, chuẩn bị làm một số công tác tuyên truyền trong nhà tập thể.
Bốn bảng đen lớn trong viện là nơi tuyên truyền tốt, trước đó Tiền Tĩnh Phương đã nói trước mặt mọi người là sẽ tìm người viết và vẽ, sau đó Tân Mộng Kỳ liền xung phong đăng ký.
Lý do không có gì khác, Tiền Tĩnh Phương là mẹ của Cố Thừa An, cô ta không đi đường của Cố Thừa An được thì cũng phải lấy lòng mẹ anh.
Giả vờ ngoan ngoãn để thể hiện, quả thực Tiền Tĩnh Phương đã khen cô ta một trận, khen cô ta vì tập thể.
Nhưng chữ của Tân Mộng Kỳ chỉ ở mức bình thường, miễn cưỡng coi là vuông vắn dễ nhìn nhưng nếu lên bảng đen thì không đủ, luôn thiếu chút gì đó, cô ta chỉ có thể tìm Hà Tùng Linh viết.
Trước đó Hà Tùng Linh đã viết hai bảng đen nhưng công lao đều là của Tân Mộng Kỳ, trước mặt mấy cô dì, cô ta ngấm ngầm thể hiện mình vất vả làm việc, phục vụ tập thể thật vinh quang.
Nhưng Lý Niệm Quân lại không nhịn được Hà Tùng Linh bị người khác kéo đi giúp đỡ, cuối cùng cả thể diện lẫn công lao đều bị cướp mất, lập tức cãi nhau với Tân Mộng Kỳ.
Tô Nhân quen Tân Mộng Kỳ và Tôn Nhược Nghi, còn cô gái tóc ngắn ngang vai đối diện với hai người thì cô gặp lần đầu, người cao lớn, mày mắt sáng sủa, nói chuyện như súng máy, có cảm giác sảng khoái giòn tan.
“Lý Niệm Quân, cô quản trời quản đất còn quản được Tùng Linh và chúng tôi chơi với nhau sao?” Tôn Nhược Nghi không kiên nhẫn nhìn chằm chằm cô gái tóc ngắn.
“Tôn Nhược Nghi, cô và Tân Mộng Kỳ coi Tùng Linh như con hầu sao? Bây giờ phá tứ cựu sao lại không phá các cô.” Cô gái tóc ngắn tên Lý Niệm Quân lộ vẻ khinh thường, trực tiếp chế nhạo lại.
“Ai là tứ cựu phong kiến chứ? Cô đừng nói bừa!”
“Ai coi người khác như con hầu thì chính là! Tôi thấy các cô còn tệ hơn cả đám lão già phong kiến mà ủy ban cách mạng bắt trước đây ấy chứ~”