Cửa phòng họp bị đẩy ra, Tô Kiến Cường nắm chặt góc áo bằng đôi tay đầy vết thương và vết chai, cả người không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ bước vào phòng.
Ánh nắng theo cánh cửa đẩy ra mà tràn vào khắp sàn nhà, cũng lướt qua khuôn mặt Tô Nhân.
Khuôn mặt trái xoan, lông mày rậm mắt to, dáng vẻ rất đẹp, Tô Kiến Cường nhìn cô gái trẻ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh đẹp của cô không khác gì hồi nhỏ, nhìn thấy dáng vẻ của người nhà họ Tô giữa hai hàng lông mày, có vài phần giống mình.
“Nhân... Nhân?” Đôi môi khô khốc chạm vào nhau, chỉ thấy môi run rẩy, gọi tên này cũng khó khăn.
Thực ra Tô Nhân đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của bố mình, lần cuối cùng gặp bố khi đó cô mới mấy tuổi, thời gian đã lâu nhưng lúc này nhìn thấy người đàn ông trung niên rõ ràng đã già đi rất nhiều, ký ức thời thơ ấu chợt lóe lên, bố và ông nội có bảy tám phần giống nhau, đặc biệt là đôi lông mày rậm và đôi mắt to, là sự cứng rắn đặc trưng của người nhà họ Tô, chỉ trong chốc lát, Tô Nhân đã nhận ra bố mình.
Cô từ từ tiến lại gần, lòng dâng trào, cách gọi bố này đã bị lãng quên quá lâu, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Tô Kiến Cường nhìn cô bé con năm nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, người đã từ chỗ chỉ đến đầu gối mình giờ chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu, trong nháy mắt, hốc mắt đỏ hoe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT