Cố Thừa An đi đến sau cô, nhìn ánh đèn vàng vọt chiếu vào sách, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Muốn đọc sách thì đọc vào ban ngày đi, ban đêm hại mắt lắm.”
Mặc dù bây giờ nhà đã kéo dây điện lắp bóng đèn, sáng hơn đèn dầu dùng ở nông thôn một chút nhưng ánh sáng của bóng đèn vẫn vàng, dùng mắt nhiều vào ban đêm vẫn khó chịu.
Tô Nhân cầm bút viết bài văn, miệng lẩm bẩm: “Sắp xong rồi, còn đoạn cuối nữa, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Thừa An rất biết điều vào lúc này, liền lui ra, nằm trên giường giả vờ bắt đầu đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn trộm bóng lưng người vợ đang học tập chăm chỉ.
Mười phút sau, Tô Nhân cất bài tập đã viết xong, đậy nắp bút, khi quay người lên giường, cô thấy người đàn ông dựa vào đầu giường thực sự đang đọc sách!
Điều này thật kỳ lạ, vẫn là một cuốn sách toán cấp ba của mình.
“Sao anh lại đọc sách vào buổi tối thế?” Tô Nhân vén chăn lại gần, định xem anh đang nhìn gì mà chăm chú thế thì thấy anh giấu một cuốn sách nhỏ trong sách toán, một cuốn vuông vắn, trên đó vẫn là ba chữ chói mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT