“Không đau.” Trước đây Cố Thừa An bị thương nào có quan tâm đến những thứ này nhưng bây giờ lại đặc biệt thích, nhất là Tô Nhân lo anh đau, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng vô cùng.
“Loại chuyện này không thể chạy sao?” Tô Nhân vừa rồi thực sự bị dọa sợ, mặc dù biết anh từ nhỏ đã đánh nhau nhưng cô chưa từng thấy anh bị thương, đặc biệt là vết máu trên áo sơ mi trắng càng khiến người ta kinh hãi.
“Chỉ có thằng hèn mới chạy!” Trong từ điển cuộc sống của Cố Thừa An không bao giờ có chữ này: “Đàn ông nào lại chạy, không đánh cho chúng nằm la liệt...”
Nhìn đôi mắt trong veo đầy lo lắng của đối phương nhìn tới, Cố Thừa An chột dạ yếu ớt nói: “Được, anh... lần sau anh chắc chắn sẽ chú ý.”
Chú ý bản thân đừng bị thương, nếu không Nhân Nhân sẽ đau lòng.
Tô Nhân nhìn anh, nhìn đến mức anh chột dạ: “Ngậm miệng, em bôi thuốc cho anh.”
Tăm bông nhẹ nhàng lướt trên khóe môi, Cố Thừa An ăn biết, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Tô Nhân, gần đến mức có thể nhìn rõ hàng mi khẽ run của cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play