Tân Mộng Kỳ, cô có phải bị bệnh không vậy?” Cố Thừa An và mấy người anh em vừa từ ngoài về, đi đến trước cửa nhà mình thì thấy bóng người lờ mờ sau bức tường, lại gần nghe ngóng, trực tiếp đứng ra...

“Nhà chúng tôi ở liên quan gì đến em? Em là người nhà chúng tôi à? Tô Nhân ở nhà chúng tôi có ăn gạo nhà em không?” Đôi mắt đen lạnh lùng của Cố Thừa An nhìn chằm chằm cô ta, đầy vẻ khinh thường.

“Anh Thừa An... em...” Tân Mộng Kỳ cảm thấy mặt mình nóng rát: “Sao anh lại như vậy! Anh mới quen cô ta mấy ngày, em mới là người lớn lên cùng anh từ nhỏ.”

“Đừng có thân mật, chúng ta không thân quen.” Cố Thừa An ghét nhất là có người nói xấu người nhà mình, cho dù Tô Nhân không họ Cố nhưng cũng là người thực sự sống trong nhà mình.

Tân Mộng Kỳ tức giận bỏ chạy, lúc đi chỉ trừng mắt nhìn Tô Nhân, khiến Tô Nhân khó hiểu, rõ ràng người mắng cô ta là Cố Thừa An.

Nhưng nói cho cùng thì người này cũng là đang bênh vực mình nhưng anh nói như vậy về vợ tương lai của mình có ổn không?

Tô Nhân ngẩng đầu nhìn Cố Thừa An, người đàn ông này vẫn lạnh mặt, có chút đáng sợ.

“Không cần cảm ơn.” Cố Thừa An thấy Tô Nhân rụt rè nhìn mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Dù sao cô cũng ở nhà chúng tôi, tôi không thể để người khác bắt nạt người ở nhà họ Cố.”

Nói xong liền bước đi.

Tô Nhân đi theo sau anh, nhỏ giọng nói một câu, sợ anh hiểu lầm mình, càng lo lắng sẽ làm hỏng mối lương duyên của anh và Tân Mộng Kỳ: “Vừa rồi cảm ơn anh nhưng anh nói như vậy với Tân Mộng Kỳ có ổn không? Cô ta sẽ không tức giận sao?”

Cố Thừa An không thích Tân Mộng Kỳ sao? Vừa rồi cũng quá vô tình rồi, Tô Nhân thầm lẩm bẩm trong lòng.

Cố Thừa An nhíu mày, như thể Tô Nhân đang nói chuyện vớ vẩn, mình quan tâm gì đến Tân Mộng Kỳ?

Tô Nhân nhìn bóng lưng sải bước rời đi của Cố Thừa An, không đoán ra được thái độ của người này đối với vợ tương lai của mình, thật sự là không nể mặt.

Nhưng mà, đây không phải là chuyện mà một nữ phụ pháo hôi trong sách như mình nên quan tâm.

Tô Nhân quyết định không dây dưa với vị đại lão tương lai này nhưng không ngờ anh lại chủ động trêu chọc mình.

Về nhà mấy ngày, Cố Thừa An bị ông nội quản thúc, nhất định phải bắt anh tu tâm dưỡng tính, một đám bạn đến tìm, đều bị ông nội chỉ liếc mắt một cái là sợ hãi bỏ chạy.

“Thừa An, không phải lỗi của ai đâu, tại ông nội nhìn tôi một cái là chân tôi run bần bật.”

“Ông nội, con đâu phải con gái, ông nhốt con ở nhà làm gì chứ?” Cố Thừa An bất lực.

“Con chỉ may mắn sinh sau đẻ muộn thôi, nếu không thì ta sẽ huấn luyện con đến mức khóc lóc thảm thiết! Con phải tu tâm dưỡng tính cho ta, phải làm việc, cũng sắp đến tuổi lập gia đình rồi, đừng suốt ngày lông bông nữa.”

Cố Thừa An không còn cách nào khác, lại nằm ở nhà mấy ngày, lúc rảnh rỗi thì ôm cái radio để trong nhà ra tháo rời, tháo xong lại thử lắp lại nhưng đại bàng nào chịu được lồng chim.

“Ông nội, hôm nay Hà Tùng Bình sinh nhật, cháu không thể không đi được.”

“Ta sẽ thay con tặng quà, cậu ta sẽ thông cảm, lại đây, chơi cờ với ta, vừa lúc mài giũa tính tình của con.”

Cố Thừa An miễn cưỡng chơi cờ với ông nội, bên cạnh, Tô Nhân đang nói chuyện với Ngô thẩm, bàn bạc xem ngày mai ăn gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play