“Còn chưa hiểu chuyện sao? Thực ra Thừa An là đứa trẻ tốt bụng nhất, chỉ là tính tình cố chấp, bình thường ghét nhất là bắt nạt người khác. Hôm đó không phải còn nghe lời ông dẫn Nhân Nhân ra ngoài chơi sao, coi như hiểu chuyện rồi.”
“Chơi á?” Ông cụ Cố khinh thường hừ một tiếng: “Chắc chắn là nó ra khỏi cửa rồi tự mình chuồn mất, là con bé nhà họ Tô tốt bụng, giúp nó che giấu.”
Ngô thẩm đang trộn gà trộn, nghe vậy thì đũa khựng lại: “Hóa ra là nói bừa à? Hôm đó tôi nghe được một chút, thấy ông cũng đồng ý nên mới tin.”
“Tin hay không cũng không sao.” Ông cụ Cố bị hai đứa nhỏ liên thủ lừa một vố nhưng lại không hề thấy tức giận, khóe miệng nhếch lên: “Có gì đâu. Chúng nó mới gặp nhau mấy lần, từ từ thôi. Hôm nay con bé nhà họ Tô còn chịu nói dối thay cho Thừa An, xem ra là có ý với nó. Cô xem Thừa An kìa, lần đầu tiên nhỉ, còn phối hợp với con bé.”
Ngô Tú Phân trộn xong gà trộn, bày ra đĩa, lại đi múc canh gà, nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, Thừa An đối với những cô gái khác trong đại viện thực sự không giống nhau, bình thường nó ghét nhất là chơi với con gái: “Như vậy thì có vẻ có hy vọng.”
Ông cụ Cố ngẫm lại một hồi, tự hào nói: “Con mắt của ta không thể sai được, Thừa An nhất định phải tìm được một người như vậy!”
...
“Tính tình của Thừa An thì em không biết sao, không xứng với con bé nhà họ Tô đó” Ngày hôm sau, Tiền Tĩnh Phương tan làm ở nhà máy gia đình quân khu, cùng chồng là Cố Khang Thành chuẩn bị đi thăm người đồng chí vừa mới làm bố.
Vợ chồng hai người trên đường đi liền nói đến vị khách ở nhà gần đây.
Tiền Tĩnh Phương vẫn giữ vững quan điểm của mình.
“Cô gái Tô Nhân này tướng mạo xinh đẹp, tính tình cũng nhu mì, bây giờ một mình không nơi nương tựa, ông nội cô ấy đã cứu bố, đối với nhà chúng ta là có ơn, chúng tâ nuôi cô ấy mấy năm, đến lúc đó sắp xếp cho cô ấy một công việc tốt, nếu cô ấy đồng ý, em sẽ tìm cho con bé một mối hôn sự tốt, của hồi môn cũng thêm một chút thì không được sao?”
Cố Khang Thành không nói gì nhưng anh hiểu rõ sự cố chấp của bố mình: “Chuyện này e rằng không dễ giải quyết, anh thấy Tiểu Tô không tệ, kết hôn với Thừa An cũng khá tốt...”
“Tốt cái gì?” Tiền Tĩnh Phương nghi ngờ người đàn ông này chỉ biết đến quân khu, không hiểu gì về những thứ khác: “Tính tình Thừa An ngang ngược, anh còn không quản được nó, anh trông chờ Tô Nhân tính tình như vậy có thể quản được sao? Vợ không quản được, sau này nó còn vô thiên hơn nữa thì sao? Theo em, Thừa An nên tìm một người tính tình cay nghiệt một chút...”
“Thế em không sợ chúng nó ngày nào cũng cãi nhau sao?”
“Cũng không đến mức đó...”
“Chú Cô, thím Tiền!”
Trên con đường nhỏ trong rừng thông dẫn từ quân khu đến khu gia đình, Tân Mộng Kỳ đi tới, ngọt ngào gọi hai người.
Cố Khang Thành và bố của Tân Mộng Kỳ quen biết nhiều năm, quan hệ rất tốt, Tân Mộng Kỳ gần như là cháu gái họ vậy.
“Mộng Kỳ, đi tìm bố à?” Tiền Tĩnh Phương thấy Tân Mộng Kỳ cầm một bình giữ nhiệt trên tay, đoán rằng cô bé đi thăm bố đang nằm viện.
“Vâng, cháu hầm canh xương sườn cho bố.”
Đợi người đi xa, Tiền Tĩnh Phương suy nghĩ, cảm thấy đứa trẻ này cũng đã lớn rồi: “Em thấy Mộng Kỳ thực sự rất tốt, vừa hào phóng, tính tình lại cay nghiệt nhưng nếu muốn chu đáo thì sao, anh thấy không? Rất biết quan tâm người khác, chỉ là không biết tại sao Thừa An lại không thích người ta, Mộng Kỳ thích nó, thường xuyên đến nhà tìm nó, nó đã làm người ta tức giận bỏ đi bao nhiêu lần rồi.”