Buổi chiều tối, Ngô thẩm bưng một bát nước ngọt vào phòng cho Cố Thừa An, Cố Thừa An nhìn thấy một bát cà chua đá trộn đường trắng, đá trong nhà là do binh lính phục vụ đưa đến, những quả cà chua đỏ tươi điểm xuyết những hạt đường trắng, sau một thời gian dài trộn lẫn, đường trắng hòa với nước ép cà chua thành nước ngọt, thêm vào hơi lạnh, gần như có thể hạ gục cả dưa hấu.
Ngô thẩm gần đây không ngừng khen Tô Nhân: “Thừa An, con ăn nhiều một chút, đây là Nhân Nhân làm, ăn rất thoải mái.”
Cố Thừa An chuẩn bị khen ngợi thì nghẹn lại, vị ngọt trong miệng lan tỏa không kiêng nể gì, đây chính là đòn đường mật sao? Là thủ đoạn theo đuổi mình sao?
Đáng tiếc, dù có ngọt đến mấy cũng vô dụng, mình sẽ không khuất phục trước những kẻ phong kiến già cỗi đó.
...
Cố Thừa An ngày nào cũng suy nghĩ cách hủy hôn ước, còn chưa kịp dừng lại thì đã nhận được nhiệm vụ của ông nội, bảo anh đến nhà chú hai, thông báo một tiếng là cháu gái nhà họ Tô đã đến.
Cố Thừa An nhịn cười: “Ông nội, nói với chú hai hay là nói với bà nội ạ?”
Ông cụ Cố mặt cứng đờ: “Bảo đi thì đi!”
Cố Thừa An đứng dậy lên lầu, cuối cùng còn không quên đắc ý nói một câu: “Ông nội, nếu không được thì ông nhận lỗi với bà nội đi, cầu xin bà nội về...”
Lường trước được ông nội sắp nổi cơn thịnh nộ, Cố Thừa An sải đôi chân dài, nhanh chóng lên lầu.
“Đứng lại cho ta!” Cố lão gia suýt chút nữa bị đứa cháu chọc cười: “Không biết lớn nhỏ!”
Cũng không biết tính tình này giống ai, có chút quen mắt, không sai, giống mình.
——
“Ngô thẩm, sao bà Vương không ở đây ạ?”
Tô Nhân đến đây mấy ngày cũng có chút thắc mắc, nghe nói ông bà nội Cố Thừa An rất tình cảm, sao bà nội lại không thấy ở nhà.
Hai người tranh thủ lúc tưới nước cho rau trong sân, Tô Nhân lên tiếng hỏi.
“Lão lãnh đạo và vợ cãi nhau, làm bà ấy bỏ đi.” Ngô thẩm hiện tại ấn tượng với Tô Nhân ngày càng tốt nên cũng nói một câu.
“A? Bỏ đi ạ? Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nói ra cũng không phải chuyện gì to tát, bà Vương nhà bà ấy thấy trời nóng, muốn uống nước lọc lạnh và ăn kem, lão lãnh đạo không đồng ý, sợ bà ấy bị ốm. Nhưng mà, lão lãnh đạo nói chuyện giọng to, lúc nào cũng như đang mắng người, bà Vương chịu không nổi, nói ông ấy quản quá rộng, lão lãnh đạo nói là chồng thì phải quản, vậy là hai người cãi nhau, lật lại cả lịch sử mấy chục năm trước, cuối cùng bà Vương dọn đến nhà chú hai Thừa An ở.”
Tô Nhân không ngờ, hai ông bà già ngoài sáu mươi bảy mươi tuổi còn có thể cãi nhau như vậy: “Vậy ông nội Cố không đi đón người ạ?”
“Đi chứ, hôm đó đã đi rồi nhưng lại bị mắng đuổi ra. Sau đó lại đi thêm hai lần, đến mặt cũng không nhìn thấy.”
Lúc này, mắt Tô Nhân mở to tròn: “Ông nội Cố còn bị mắng đuổi ra sao?”
Chỉ nhìn mấy ngày nay, Tô Nhân tưởng không ai dám chọc ông nội Cố, ngoại trừ Cố Thừa An nhưng Cố Thừa An biết điều, hiểu được nên dừng lại đúng lúc.
“Lão lãnh đạo cãi nhau không thắng được bà Vương đâu. Cho nên, bây giờ chỉ có thể để Thừa An qua xem, thử xem có thể đón người về không.”
Tô Nhân nghe thấy tò mò nhưng lại không biết bà Vương phải là người dữ dằn đến mức nào, mới có thể trị được ông nội Cố ngoan ngoãn như vậy.
Cố Thừa An đi đi lại lại, đến nhà chú hai một chuyến.