“Thừa An bảo họ đi nghĩ cách rồi.” Tô Nhân lẩm bẩm, cũng không biết có cách nào tốt không.
Chiều tan làm, Tô Nhân và Lý Niệm Quân, Hà Tùng Linh bàn bạc rồi đến nhà họ Ngô.
Quân khu cho phép quân nhân xin nhà từ cấp phó đoàn trưởng (phó doanh trưởng) trở lên, bố của Ngô Đạt là tiểu đoàn trưởng được phân một căn nhà khoảng ba mươi mét vuông, dùng ván gỗ ngăn ra thành ba phòng ngủ, mỗi phòng đều chật chội.
Ngô Đạt không về nhà qua đêm không phải chuyện lạ, trước đây cũng có lúc anh em đi chơi khắp nơi nhưng nếu lâu quá thì không ổn.
Tô Nhân đến giải thích, nói Ngô Đạt đang ở nhà họ Hà, để bố mẹ Ngô yên tâm, lúc đi gặp được em gái Ngô Đạt đang bị bệnh là Ngô Phương, năm nay cô bé tám tuổi, gầy gò nhỏ bé, có lẽ do bệnh tật nên trông không được khỏe lắm, đang cầm bát uống nước và uống thuốc.
“Chị ơi, anh trai em bao giờ thì về ạ?” Phương Phương có đôi mắt to đen láy, làn da hơi đen, nhìn kỹ thì thấy ngũ quan rất đẹp, có chút tinh nghịch, lúc nói chuyện đôi mắt mở to, giống như một quả nho đen mọng nước.
“Sẽ sớm về thôi, em uống thuốc ngoan nhé.” Tô Nhân vuốt ve bím tóc của cô bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT