Tầng dưới, ở hành lang cầu thang tầng hai, Lý Niệm Quân cười đắc ý, như thể đã trút được cơn tức nhiều năm.
“Mình chơi cờ tướng là do bố mình dạy tận tay từ nhỏ, cô ta, hừ, Tôn Nhược Nghi biết cái quái gì, bố con mình chơi cho vui, bố mình muốn thua mình thì thua, lấy cớ cho mình tiền tiêu vặt, cô ta còn không vừa ý.”
“Sau đó cô ta muốn thi đấu với cô?”
“Đúng vậy, tôi thắng cô ta liên tiếp năm ván, bắt cô ta đưa tôi năm đồng!” Lý Niệm Quân ngẩng đầu, đắc ý không chịu được, đầy vẻ tự hào: “Kết quả cô ta lại không chịu đưa, bố tôi ở bên cạnh ám chỉ cô ta đưa tôi trước, sau đó bố tôi sẽ đưa lại cho cô ta, cô ta thua đến nỗi mất hết lý trí, thấy mất mặt, trực tiếp quát bố tôi...”
Tô Nhân hơi ngạc nhiên: “Cô ta cư nhiên quát bố cô?”
Theo hiểu biết của Tô Nhân, Tôn Nhược Nghi và Phó Hải Cầm vẫn luôn nịnh nọt Lý đoàn trưởng, hai người trước mặt Lý đoàn trưởng luôn tỏ ra dịu dàng, rộng lượng, hiểu chuyện và chu đáo.
“Lần này tôi mới hiểu, một khi con người mất lý trí, dù có ngụy trang lợi hại đến đâu cũng sẽ lộ ra. Lúc đó cô ta cư nhiên quát bố tôi, nói bố thiên vị!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play