Mười mấy năm không gặp mẹ ruột, Tô Nhân ngơ ngác ngồi đối diện với mẹ ruột, cẩn thận nhớ lại người mẹ trong ký ức.
Trong số những ký ức mơ hồ không nhiều của cô, mẹ cô luôn mặc quần áo màu xám xịt, bận rộn trong nhà, ký ức sâu sắc nhất là khi mẹ cô đi lấy chồng khác, cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng mẹ đi xa.
Người phụ nữ trung niên đối diện giờ đây đã đầy dấu vết của thời gian, mái tóc đen điểm bạc, nếp nhăn cũng hằn lên khóe mắt, chân mày, nhìn kỹ lại thấy dần dần trùng khớp với người mẹ trong ký ức của cô.
Điểm khác biệt duy nhất là người mẹ trong ký ức trẻ hơn nhiều.
“Năm đó chúng ta cũng không dễ dàng gì.” Mẹ ruột của Tô Nhân là Lương Xuân Lệ lau nước mắt, khàn giọng nói: “Tô Kiến Cường đi rồi, người đi thì đi rồi nhưng không bao giờ trở lại, trong nhà chỉ còn tôi và Nhân Nhân với ông nội con bé, cuộc sống rất khó khăn.”
“Các người cũng biết lúc đó xảy ra nạn đói, mọi người sắp chết đói rồi, mẹ đẻ của tôi cũng không đành lòng nên để tôi đi lấy chồng khác mới miễn cưỡng chống đỡ được, kiếm được cái ăn không chết đói, cũng coi như tiết kiệm được chút lương thực cho nhà họ Tô.”
Bà cụ hiểu rõ nỗi khổ của người góa phụ, huống chi là năm đói kém, lần trước chỉ nghe nói sơ qua chuyện nhà họ Tô, giờ đây lại động lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT