Ninh Thời Tuyết né tránh, hạ mi xuống cúi đầu nói: “Cho nhóc cũng được, nhưng nhóc làm sao chứng minh được quả bóng này là của nhóc? Hiện tại nó ở trong tay ta, nó là của ta mới đúng.”
Nhãi con ngây người.
Tạ Lạc Lạc hoàn toàn không biết phải chứng minh như thế nào, nhóc chỉ cảm thấy, tất cả đồ đạc trong nhà đều là của nhóc mới đúng, làm sao tiểu cầu cầu lại thành đồ của ba kế hư rồi?
Hậm hực nửa ngày, nhóc con nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, cái miệng ủy khuất bĩu ra, trong ánh mắt nhanh chóng tích đầy nước, giọng nói mang theo ý khóc dính dính, “Oa muốn nói cho... hu cha... để cha cùng ba kế hư ly hôn!”
Ninh Thời Tuyết nghe thấy lời này liền vui vẻ, còn có loại chuyện tốt này sao?
Ai muốn phá hỏng quan hệ của vai chính công thụ thì tự làm đi, cậu hiện tại chỉ ước có thể rời khỏi đây ngay lập tức.
Chẳng qua liên hôn với hào môn, không phải cậu muốn chạy là có thể chạy.
“Được thôi, nhóc mau đi tìm cha nhóc đi.” Ninh Thời Tuyết dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ, “Nếu cha nhóc đáp ứng, ta liền đưa tiểu cầu cầu cho nhóc.”
“Hừ!” Tạ Lạc Lạc tức giận đến mức dậm chân nhỏ, nhóc con dùng sức hừ một tiếng, “Oa mới không đi đâu!”
Nó còn lâu mới để ba kế hư vừa lòng!
Có vẻ nói xong còn chưa hết giận, nhóc con lắc mông nhỏ thoát ra khỏi vòng tay lão quản gia, nằm bò trên mặt đất, vừa nằm liền bắt đầu khóc nháo, la lối lăn lộn, thiếu chút nữa còn đá trúng chân Ninh Thời Tuyết.
Y như một tiểu hài tử hư hỏng.
Ninh Thời Tuyết: “…” Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.
Tạ Lạc Lạc càng khóc càng lớn tiếng, người hầu căn bản dỗ không được, chẳng mấy chốc đã loạn thành một đoàn.
Ninh Thời Tuyết rũ mắt nhìn cảnh này trong chốc lát, quyết định không quản nhãi con, thậm chí còn chơi bóng cao su của nhóc.
Tiếng bóng cao su đập xuống mặt đất phát ra từng nhịp tiết tấu, cơ hồ cùng với tiếng khóc của Tạ Lạc Lạc trùng hợp với nhau, Tạ Lạc Lạc nức nở một tiếng, bóng cao su liền đập một cái.
Hết đợt này đến đợt khác, đầy nhịp điệu.
Rất khó nói đây không phải là cố ý.
Lão quản gia: “…”
Đám người hầu: “…”
Lão quản gia một lời khó nói hết nhìn về phía Ninh Thời Tuyết, ông cảm thấy Ninh thiếu gia hôm nay cùng Ninh thiếu gia bình thường không quá giống nhau.
Tạ Lạc Lạc khóc rồi lại khóc, cũng cảm thấy không quá thích hợp, gương mặt nhỏ trắng trẻo đầy nước mắt ngước lên, tay nhỏ gãi gãi đầu, nhưng bộ não nhỏ bé của nhóc con căn bản không phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Tạ Lạc Lạc đột nhiên không muốn khóc nữa, nhóc không tiếng động cảm thấy mình đang bị ba kế hư cười nhạo.
Mông nhỏ trên mặt đất linh hoạt vặn vẹo, trở mình, sau đó quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt trông mong nhìn thẳng vào quả bóng cao su trong tay Ninh Thời Tuyết.
Tiểu cầu cầu, thật muốn chơi aaa!
Đây là món đồ chơi nhóc mới mua ngày hôm qua, bởi vì tiểu cầu cầu trông vô cùng xinh đẹp.
“Muốn chơi sao?” Ninh Thời Tuyết giống như nhìn thấu tâm tư của nhóc con, khoé môi cong một chút.
Tạ Lạc Lạc bĩu môi, đương nhiên rồi.
“Vậy nhóc nên nói như thế nào?” Ninh Thời Tuyết không nhanh không chậm hỏi.
Tạ Lạc Lạc tuy rằng nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh.
Vì lấy được cầu cầu, nhóc đành phải chủ động bò dậy, vỗ vỗ bụi trên mông nhỏ, sau đó tiến đến bên cạnh Ninh Thời Tuyết, đặt hai tay ở trên đầu gối cậu, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn hỏi: “Ba ba, có thể cho oa chơi cầu cầu một chút không?”
Nhóc đắc ý nghĩ, chỉ cần Ninh Thời Tuyết đáp ứng, nhóc sẽ lấy tiểu cầu cầu đả đảo ba kế hư!
Tay nhỏ thậm chí đã vươn ra.
Muốn ôm tiểu cầu cầu.
Tạ Lạc Lạc có một gương mặt rất có tính mê hoặc, ngoan lên quả thực như một tiểu thiên sứ, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp to tròn kia, căn bản không ai có thể kháng cự.
Trừ Ninh Thời Tuyết.
Ninh Thời Tuyết ôn nhu mỉm cười, khiến gương mặt tái nhợt sinh động hẳn lên, nhưng ngoài miệng lại như ác ma nói nhỏ, “Không thể.”
Sau đó cậu quay đầu, đem bóng cao su nhỏ ném cho lão quản gia.
Tạ Lạc Lạc: “…”
Tạ Lạc Lạc: ???
Tạ Lạc Lạc nhìn chằm chằm hai tay trống rỗng của mình, ủy khuất đến mức thiếu chút nữa khóc ra.
Ba kế hư đáng giận, chỉ biết khi dễ nó! Xấu xa!
Tạ Lạc Lạc bẹp bẹp miệng, mắt thấy tiểu thiếu gia lại muốn khóc, lão quản gia tay mắt lanh lẹ, đem cầu cầu nhét vào trong tay nhóc con, tiếng khóc bị cưỡng chế dừng lại, Tạ Lạc Lạc bị nghẹn một chút, ủy khuất bĩu môi.
Lòng bàn tay lão quản gia đổ mồ hôi, khom người với Ninh Thời Tuyết, “Ninh… Ninh thiếu gia, tôi mang tiểu thiếu gia đi ra ngoài trước.”
“Được.” Ninh Thời Tuyết gật gật đầu.
Dù xuyên thư thì thế nào, cậu cảm thấy trêu chọc nhóc hư này rất sảng khoái, căn bản không muốn nhẫn nhịn.
Chờ lão quản gia mang Tạ Lạc Lạc rời đi, Ninh Thời Tuyết rốt cuộc cũng có thể đi vào phòng tắm, vừa ngẩng đầu nhìn gương liền hoảng sợ.
Nguyên chủ cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc, chỉ là khuôn mặt tái nhợt hơn rất nhiều, cánh tay cũng tinh tế mảnh khảnh hơn.
Ninh Thời Tuyết đem mái tóc rối hất ra sau đầu, để lộ vành tai trắng nõn dưới mái tóc đen nhánh, trên tai có đính một cái khuyên tai bằng hắc diệu thạch.
Ngay cả vị trí cùng hình dáng khuyên tai cũng giống nhau.
Còn phía dưới…
Áo sơ mi đang mặc phá lệ lớn, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng một mảng lớn da thịt trắng lạnh, phía dưới là quần jean bị cắt nhiều lỗ to, từ đùi kéo dài đến đầu gối, bại lộ bắp đùi trắng nõn ra bên ngoài.
Vừa câu nhân lại vừa ái muội.