Trong nguyên tác, vai chính thụ cũng tham gia vào chương trình về trẻ con này.
Nguyên chủ trong truyện hoàn toàn trở thành đá kê chân, tin xấu đầy mình, là một công cụ người phụ trợ cho vai chính thụ vạn nhân mê.
Cậu điên rồi mới tự đi tìm khổ để ăn.
Kỳ thật, trong nguyên tác nguyên chủ cũng đã cự tuyệt.
Tối hôm qua nguyên chủ khóc lóc suốt một đường, hận muốn chết, căn bản không muốn gặp vai chính thụ, không ngờ vừa về đến nhà liền nhận được thông báo của Lục Lệ.
Nhìn xong tin nhắn, nguyên thân liền sốt cao rồi hôn mê, Lục Lệ tìm không thấy người, lúc này mới tới Tạ gia.
Khó trách cuối cùng vẫn đi, thì ra là do bị Lục Lệ dụ dỗ.
Lục Lệ sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, khi phản ứng lại thì khuôn mặt ngăm đen của hắn liền tức giận đến đỏ lên.
Nếu hắn có thể đi, vậy còn đến lượt người như Ninh Thời Tuyết sao ?!
Thế nhưng hôm nay Ninh Thời Tuyết đột nhiên đổi tính, hắn ngược lại không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Ninh, như vậy đi...” Hắn đành phải hạ thấp thái độ, mềm mỏng dỗ người.
"Chỉ cần cậu chịu đi, Lục ca liền tìm giúp cậu một nhân vật trong đoàn phim của Tạ Hàn Chu, không phải cậu muốn đóng phim cùng anh ta hay sao?”
Ninh Thời Tuyết nâng hai tròng mắt lạnh nhạt lên.
Lục Lệ trong lòng vui mừng, còn tưởng rằng đề nghị của mình rất hấp dẫn.
Sau đó, liền nghe thấy Ninh Thời Tuyết chậm rì rì mà nói: “… Tạ Hàn Chu ? Không đi.”
???
Lục Lệ bất ngờ “Vì sao?”
Ninh Thời Tuyết ăn ngay nói thật, “Anh ta không xứng với tôi.”
Lục Lệ: “…”
Thấy Ninh Thời Tuyết hoàn toàn điên rồi, Lục Lệ đành phải thả ra đòn sát thủ, “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, lần này không đi thì cậu sẽ phải bồi thường cho công ty 800 vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu có bồi thường nổi không?”
Ninh Thời Tuyết dừng lại.
Cậu đúng thật là đã quên cái chuyện này.
Quy mô thương nghiệp của Ninh gia tuy rằng kém Tạ thị, nhưng ở Yến Thành cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, mà cậu là thiếu gia của Ninh gia, đáng ra cũng không thể thiếu tiền.
Đáng tiếc nguyên thân là một người ngu ngốc, biết tra công thích đua xe, liền nhân dịp sinh nhật của tra công mà mua lễ vật giá trị tặng cho hắn, hiện tại toàn thân chỉ còn mấy trăm đồng.
“…”
Đòn này đủ cứng.
Ninh Thời Tuyết không tiếp tục cự tuyệt, Lục Lệ cũng không dám trêu chọc tiếp, sợ cậu lại hối hận, hắn nhanh chóng rời khỏi Tạ gia.
Chờ người đi rồi, Ninh Thời Tuyết vuốt mồ hôi lạnh trên người, quần áo đã ướt đẫm, cậu muốn đi tắm rửa.
Nhưng khi cậu mới đứng dậy, liền nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa phòng ngủ đang khép hờ bị một nhóc béo dùng hai tay đẩy ra.
Ninh Thời Tuyết sửng sốt.
Trước mắt là một nhóc con khoảng ba, bốn tuổi, môi hồng răng trắng, lớn lên xinh đẹp giống như búp bê sứ, khuôn mặt vừa trắng vừa múp, cả người đều mang lại cảm giác mềm mụp.Dù Ninh Thời Tuyết không thích trẻ con, nhưng cũng có ý muốn xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm của nhóc con này.
Nhóc con hoàn toàn không để ý đến Ninh Thời Tuyết, nhóc chỉ vì đuổi theo bóng cao su nhỏ nên mới chạy tới đây.
Hiện tại bóng cao su nhỏ đang lộc cộc lăn về phía trước, sau đó đυ.ng vào mũi chân Ninh Thời Tuyết thì dừng lại.
Ninh Thời Tuyết cúi người quan sát, nếu cậu đoán không sai, đây hẳn là con trai của đại vai ác Tạ Lạc Lạc, sau đó cậu thấy tiểu vai ác lắc lư đi tới.
“Trả tiểu cầu cầu cho oa!” Nhóc con một tay giữ quần yếm màu xanh, một tay khác nâng lên trước mặt Ninh Thời Tuyết, lộ ra cánh tay như củ sen, nhóc con lấy âm thanh hung dữ đầy hơi sữa ra mệnh lệnh.
(* Oa là tiếng nói ngọng của Lạc Lạc nhé mấy bồ, không phải là tiếng khóc đâu nha.)
Nhưng tiếng nói quá mềm, căn bản không hề có một chút lực uy hϊếp nào.
Lúc này, lão quản gia chăm sóc cho Tạ Lạc Lạc mới vội vã đuổi theo lại đây, phía sau còn có mấy người hầu khác, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khẩn trương.
Lão quản gia xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, ngồi xổm xuống ôm lấy Tạ Lạc Lạc dỗ dành: “Tiểu thiếu gia, không phải đã nói chỉ chơi ở dưới lầu thôi sao, như thế nào lại lên đây rồi?”
Nhóc con dùng sức giãy giụa, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Ninh Thời Tuyết.
Ngoại trừ Tạ Chiếu Châu, không ai có thể quản được nhóc.
Ninh Thời Tuyết không nhúc nhích.
Cậu hiện tại còn đang phát sốt, màu da càng thêm tái nhợt, trên má cũng nổi lên một lớp ửng hồng bệnh trạng, mí mắt cũng hồng, đáy mắt cất giấu đầy hơi nước, rũ xuống trông có vẻ nhu nhược lại đáng thương.
Áo sơ mi trên người rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, lộ ra một đoạn nhỏ xương quai xanh trắng nõn, cả người giống như lung lay sắp đổ.
Lão quản gia thấy thế lại càng hãi hùng khϊếp vía.
Giới thượng lưu Yến Thành không ai là không biết đến tiểu thiếu gia của Ninh gia.
Người này có tiếng kiêu căng ngang ngược, dù Ninh gia đã hoàn toàn mặc kệ, song cậu vẫn hành động theo ý muốn của mình, thích làm gì thì làm.
Quản gia rất sợ tiểu thiếu gia chọc giận Ninh Thời Tuyết, dù sao thân thể người trước mặt cực kém, rất dễ chọc ra tính xấu.
“Ninh thiếu gia…” Lão quản gia run rẩy mở miệng chào hỏi.
Đến khi môi tiểu vai ác chu lên vì thiếu kiên nhẫn, Ninh Thời Tuyết mới nhặt bóng cao su nhỏ lên.
Nhưng cậu cũng không đưa cho Tạ Lạc Lạc, mà cầm nó ở trong tay, sau đó ách giọng chậm rì rì hỏi: “Dựa vào cái gì mà ta phải đưa nó cho nhóc?”
???
Khuôn mặt nhỏ của tiểu vai ác đầy mờ mịt, đổi thành người hầu khác trong nhà, khẳng định đã sớm ôm nhóc lên dỗ dành, sau đó đem tiểu cầu cầu đưa cho nhóc.
“Của oa!” Tiểu vai ác so với cậu có vẻ càng thêm ngang ngược vô lý, khuôn mặt bánh bao ngước lên, nhón mũi chân, muốn đoạt tiểu cầu cầu trong tay Ninh Thời Tuyết.