Thẩm Yến tỉnh lại, đau nhức trên người khiến hắn nhíu mày. Cổ tay vẫn còn hằn những vết bầm tím. Thẩm Yến nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, đệm giường đã nguội lạnh, Thẩm Húc có lẽ đã đi từ đêm.
Thẩm Húc ngày hôm qua giống như điên lên vậy, hắn không ngừng lại cho đến khi thần trí Thẩm Yến đã trở nên mơ hồ. Cho dù Thẩm Yến đã nói ngưng lại hàng trăm lần, Thẩm Húc chỉ cười dịu dàng mà lặp lại, em yêu anh.
Sao lại có thứ tình yêu thế này chứ? Hai người chẳng phải là anh em sao? Những động chạm của thân thể thật đáng ghê tởm, nhưng Thẩm Yến lại không khống chế được hưởng thụ những xúc cảm như thuỷ triều mà nó mang lại. Khoái cảm và nỗi sợ hãi đến tội lỗi cứ đan xoáy vào nhau, hắn cắm sâu những đầu móng tay vào lưng của Thẩm Húc, như muốn dùng sự đau đớn bé nhỏ ấy cảnh cáo kẻ đang không ngừng rong ruổi trên người mình kia.
Vòng ôm của Thẩm Húc ấm nóng đến bất ngờ, hắn cứ như vậy siết chặt Thẩm Yến, tiếng thì thầm xa xôi cứ quanh quẩn trong đầu óc của Thẩm Yến. Thứ to lớn kia dù không thực sự tiến vào, chỉ cọ xát bên ngoài, thế mà đã khiến cho Thẩm Yến muốn chết đi sống lại. Những ngón tay đang mân mê thứ dưới thân của hắn, và xâm nhập vào cả trong cơ thể kia, Thẩm Húc liên tục lặp lại những lời đầy tội lỗi ấy, và Thẩm Yến không ngừng từ chối cùng van xin. Và khi thần trí đã trở nên lẫn lộn, nụ hôn dần được đáp lại, Thẩm Yến chịu thua trước niềm vui thích. Hắn không muốn nghĩ nữa, chỉ thả trôi bản thân trong những dòng cảm xúc không tên ào ào rơi xuống như thác đổ.
Thế mà không hiểu sao, nước mắt cứ chảy xuống như mưa.
Không còn có thể quay lại nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT