Giữa sân bóng, thiếu niên đang thực hiện cú ném ba điểm, trong tiếng hoan hô, quả bóng rổ đập mạnh xuống đất.
Tống Gia Mạt kéo khóa cặp lại, đứng dậy về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa ra khỏi nhà thi đấu bóng rổ thì đụng phải Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt: “Cậu đã nói với anh cậu chưa?”
Thiếu nữ lắc lắc đầu, nói: “Cậu tự đi nói với anh ấy đi, hai người bọn mình không có chung đề tài.”
“May mà chưa nói,” Triệu Duyệt vỗ vỗ ngực, “Hôm nay buổi biểu diễn bị hủy bỏ rồi.”
Tống Gia Mạt giương mắt, “Sao lại bị hủy bỏ?”
“Tới biểu diễn chính là ban nhạc A.E, chắc cậu cũng biết…… Người hát chính của bọn họ - Thẩm Cảnh Trạch có độ hot rất cao, giao thông của phố Phù Dương kia đã tắc luôn rồi, quá nguy hiểm nên không cho biểu diễn nữa, sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Triệu Duyệt: “Nhưng mà bên Nhất Trung có rất nhiều đồ ăn ngon, mình đã hẹn với bạn rồi, cậu muốn đi ăn cùng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay thời tiết nóng bức, Tống Gia Mạt giật giật cổ áo.
“Không cần đâu, mình không có hứng ăn gì hết.”
Cô bị Trần Tứ chọc tức đến no rồi.
Ở tuổi của cô làm gì có cô gái nào không thích xinh đẹp, ngay cả nói bản thân cô, cũng thuộc dạng thường được khen là ưa nhìn, vì sao Trần Tứ, chỉ có Trần Tứ, có được nhiều lịch sử đen tối của cô như vậy, hơn nữa còn cài thành hình nền.
Lúc bản thân anh đi tiểu đêm sẽ không bị hù chết sao?
Cô xem không hiểu, nhưng cô rất shock.
Một đường trở về nhà, Tống Gia Mạt đều suy nghĩ đến vấn đề này, dẫn đến việc vốn định mua kem cũng không mua.
Thuận lý thành chương, cô lại đội cái nồi này lên đầu Trần Tứ ——
Nếu như không phải tại anh, cô đến mức ngay cả cái này cũng quên sao!
Càng không ăn được thì cô càng nóng, càng nóng thì càng muốn ăn, cuối cùng, Tống Gia Mạt vỗ tay vịn một cái, định đội ánh mặt trời chói chang đi một chuyến nữa đến cửa hàng tiện lợi.
Khóa cửa đột nhiên vang lên, người vốn dĩ nên lên lớp tiết tự học buổi tối lúc này lại xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một hộp kem dâu tây, bên trên còn kèm theo một cái muỗng.
Trần Tứ không ăn vị dâu tây, như vậy thực rõ ràng, hộp kem này……
Anh giơ tay, đặt cái hộp lên trên mặt bàn gần đó.
Lạch cạch.
Tống Gia Mạt đứng tại chỗ nhìn anh.
Anh đứng tại chỗ nhìn Tống Gia Mạt.
Cô đang đợi anh mở miệng nói chuyện, anh đang đợi cô chủ động đến lấy.
Hai người ở tại chỗ hồi lâu, từ trường chạm vào nhau cũng đủ diễn xong một trăm tập phim truyền hình, nhưng không ai mở miệng, một người cũng không, ngay cả dì giúp việc cũng nhịn không được đi tới: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
Lúc này hai người lại có được sự ăn ý như nhau, cùng lúc đó mở miệng ——
“Không có việc gì ạ.”
Sau đó càng ăn ý cùng nhau xoay người, trở về phòng mình.
Nhất trí bước đi, mắt nhìn thẳng, tiếng đóng cửa lanh lảnh, phòng khách yên tĩnh lại.
*
Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt vẫn thức dậy rất sớm.
Không ngờ Trần Tứ cũng thức dậy rồi, hai người ở cửa phòng nhìn nhau ngắn ngủi trong nháy mắt, lại trầm mặc cùng nhau vệ sinh cá nhân, một đường không nói lời nào rồi đi tới trường.
Hôm nay đến phiên Tống Gia Mạt trực nhật.
Ủy viên vệ sinh vỗ nhẹ lên bả vai của cô: “Vất vả rồi, hôm nay cậu phụ trách vệ sinh ở dãy phòng phía Tây, dãy phòng đó thầy cô thường đi, nên không thể nào dơ được, gần đây trường học kiểm tra rất nghiêm khắc, nói có một số nữ sinh luôn thích đến đó làm bài tập, đến lúc đó nếu như cậu nhìn thấy có người ở bên đó, nhớ bảo các cô ấy rời đi là được rồi.”
Cô làm một động tác tay: “Ok.”
Thời gian buổi sáng không đủ, Tống Gia Mạc chỉ làm vệ sinh trước hai lầu, thời gian nghỉ giữa giờ lại đi một chuyến, đúng lúc nghe thấy 2207 truyền đến tiếng cười nói của các cô gái.
Cô đi tới cửa, nhìn thấy có hai nữ sinh ngồi bên cạnh bàn tròn, trước mặt bày ra sách vở và nước uống.
Nhìn bóng dáng có chút quen mặt, nhưng cô vẫn không nhớ là đã gặp qua ở đâu.
“Bạn học,” Tống Gia Mạt gõ gõ cửa, lịch sự nói, “Bên này là phòng họp của giáo viên, không có sự cho phép thì không thể vào, sắp tập thể dục buổi sáng rồi, các cậu thu dọn một chút rồi đến sân thể dục đi.”
Sau khi Tống Gia Mạt nói xong câu này, không khí chỉ hơi ngừng lại trong chớp mắt, ngay sau đó, bọn họ tiếp tục không coi ai ra gì nói chuyện cười đùa.
Cô hơi nhíu nhíu mày: “Bạn học ——”
Trong phát thanh truyền đến tiếng nhạc, là đang nhắc nhở các lớp nên xuống lầu tập thể dục, cô cho rằng là tiếng nhạc ảnh hưởng đến âm lượng của mình, vì thế đi đến trước mặt bọn họ.
Ồ.
Lúc này cô nhớ ra rồi, đây hẳn là người từng gặp qua ở lớp tiếng Anh, một người tóc dài “Tiểu nữ thần”, một người đeo dây chun màu vàng.
Sau khi Tống Gia Mạt qua đó đứng, bọn họ lại không có tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ im lặng nhìn sách vở trước mặt, cho đến khi người tóc dài kia đâm mở ly trà sữa trước mặt, vang lên một tiếng cạch.
Lúc này dây chun vàng mới lên tiếng: “Bình thường chúng tôi đều ở đây mà.”
Xem ra vừa rồi có nghe thấy lời cô nói, chỉ là giả vờ như không nghe thấy mà thôi.
“Nội quy gần đây của trường học,” Dừng một chút, Tống Gia Mạt nói, “Vẫn cứ làm như vậy, đúng không?”
“Ngày nào sân thể dục cũng có người vứt rác bừa bãi.”
Hoàng Hướng San tự động lọc bỏ nửa câu sau của cô: “Ai nói trường học đưa ra nội quy mới, sao tôi lại không nghe nói? Hơn nữa cậu là cái gì, dựa vào cái gì mà quản chúng tôi?”
“Hôm nay tôi trực.”
“Người trực nhật chỉ cần quan tâm đến vệ sinh sạch sẽ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy còn đi quản người khác học tập đấy.”
Tống Gia Mạt lười nói nhiều với cô ta: “Hôm nay phải kiểm tra tập thể dục buổi sáng, bây giờ các cậu đi xuống thì còn có thể đuổi kịp.”
“Làm gì có nhiều thứ vớ vẩn vậy chứ, cậu còn biết hôm nay phải kiểm tra tập thể dục?” Hoàng Hướng San cạn lời, “Mấy ngày trước mới kiểm tra rồi, sao hôm nay có thể kiểm tra lần nữa? Chủ nhiệm đều là cách một tuần kiểm tra một lần, cậu cho là thầy ấy rảnh như cậu sao.”
Mắt thấy giao tiếp không có hiệu quả, Tống Gia Mạt lấy giấy bút ra: “Viết tên vào đi, tôi sẽ ghi lại những người không phối hợp, tránh cho trường học quở trách.”
Cuối cùng Hoàng Hướng San cũng thay đổi động tác, ngẩng đầu nhìn cô.
“Aizz, Tống Gia Mạt, có phải là bản thân cậu thi không đạt, cho nên sợ người khác học tập à? Có phải là cậu sợ Nhã Nhã nhà tôi thi vượt qua cậu, cậu sẽ không vào được câu lạc bộ phát thanh?”
Giọng nói cũng thật quen tai, Tống Gia Mạt suy nghĩ một chút, cuối cùng kết nối mọi thứ online.
Đây hẳn là hai người ngày đó lúc đọc thuộc lòng, sau đó lớp trưởng đã phổ cập khoa học cho cô, một người tên là Hoàng Hướng San, một người tên là Vạn Nhã, Tiểu Hoàng là người hầu nhỏ của Tiểu Vạn —— Lúc ấy lớp trưởng nói như vậy.
Còn về câu lạc bộ phát thanh……
Xem ra một người khác muốn báo danh câu lạc bộ, chính là vị tiểu nữ thần Nhã Nhã này.
Có lẽ là bởi vì có quan hệ cạnh tranh, bọn họ mới coi cô là kẻ thù giả tưởng.
Tống Gia Mạt nghiêng đầu, thành khẩn nói: “Có phải cậu xem nhiều phim cung đình nhà Thanh quá nên bị mắc chứng vọng tưởng rồi không, luôn cảm thấy có người muốn hại cậu?”
Chóp mũi của cô gái nhỏ hồng hồng, một đôi mắt long lanh, cực kỳ chân thành nói ra những lời này, nhưng lại khiến người ta nghe không ra ý nghĩa tích cực và tiêu cực trong đó.
Mất một lúc Hoàng Hướng San mới phản ứng lại, nhận ra cô ta đang bị mỉa mai, đầu óc có chút sung huyết, nói:
“Cậu nói thế là có ý gì, vốn dĩ chính là như vậy mà, tự bản thân cậu cảm thấy mình thi lên 20 hạng rất khó, nhưng Nhã Nhã nhà chúng tôi thì có thể thi rất tốt, chuyện đó quá dễ dàng.”
“…… Đương nhiên là tôi biết thi tốt.”
“Chuyến du lịch mùa thu năm ngoái từng leo núi rồi chứ, càng lên trên càng khó,” Tống Gia Mạt nói, “Nếu như cậu cảm thấy dễ leo thì đúng rồi, chứng tỏ cậu đang ở dưới chân núi.”
“……”
Đáy mắt của Hoàng Hướng San lóe lên một tia không thể nào tin được, ngay sau đó chuyển sang lúng túng khó xử, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu khinh thường: “Thần kinh!”
“Bỏ đi.”
Vạn Nhã vỗ vỗ Hoàng Hướng San, mở miệng hòa giải, lộ ra ý cười dịu dàng: “Thật xin lỗi, cậu ấy nói chuyện hơi thẳng thắn, nhưng không có ý nói cậu không tốt, tôi rất hy vọng sẽ cạnh tranh công bằng.”
Lại quay đầu nói với Hoàng Hướng San: “Nếu người ta đã nói không thể ở lại đây, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Hoàng Hướng San không tình nguyện ôm sách vở lên, theo cô ấy cùng nhau ra khỏi phòng học, còn oán giận nói:
“Tính tình của cậu thật tốt, cậu ta đã nói cậu như vậy rồi, cậu còn vui vẻ hòa nhã……”
Hình như Vạn Nhã giống như cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Hòa khí sinh tài [1] mà.”
[1] Hòa khí sinh tài: hòa nhã làm người ta giàu có
……
Sự hăng hái của Hoàng Hướng San bị chùng xuống, cả đường đi đều rất là khó chịu, vừa đi vừa nói chuyện, cả cầu thang đều là âm thanh vang vọng ồn ào.
Ngược lại Vạn Nhã vẫn luôn an ủi cô ta.
Tống Gia Mạt nhìn theo bóng dáng bọn họ biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Dãy lầu này tương đối sạch sẽ, cô lau bảng đen của mấy phòng học rồi kết thúc công việc.
Thể dục buổi sáng cũng vừa lúc kết thúc, cô đi dọc theo hành lang trở về phòng học, xa xa đã nghe thấy tiếng quát mắng của chủ nhiệm giáo dục.
“Mấy người các em thật sự là càng ngày càng không xem ai ra gì, thể dục buổi sáng cũng dám không tập, hoặc là trốn ở phòng y tế, hoặc là trốn ở trong lớp, thế nào, các em là ngọc ngà châu báu, phơi nắng một chút thì sẽ tan ra hả?”
“Đặc biệt là có một số nữ sinh —— Tôi sẽ không nói quá nặng lời, trước tiên đứng phạt ở đây một tiết, tôi xem thử về sau còn ai dám bỏ tập thể dục buổi sáng!”
Mười mấy người dọc theo vách tường đứng thành một hàng, dáng vẻ bị răn dạy, đầu hơi cúi xuống, nhưng lại không dám quá thấp.
Chủ nhiệm: “Ngẩng đầu lên hết cho tôi! Cúi xuống làm gì, bản thân cũng tự cảm thấy mất mặt à? Cảm thấy mất mặt thì sau này đàng hoàng một chút!”
Tống Gia Mạt nghiêng đầu, nhìn thấy trong đó có hai bóng dáng quen thuộc, là hai người mới vừa gặp.
Một người là Hoàng Hướng San, một người là Vạn Nhã, đứng chịu phạt tập thể ở bên cạnh.
Cũng không biết Hoàng Hướng San hận cô bao nhiêu, nhìn thấy cô đi qua, chuyển động tròng mắt, hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.
Giây tiếp theo đã bị chủ nhiệm hét trở về:
“Nhìn cái gì mà nhìn, trừng ai nữa, còn có nề nếp hay không! Nghỉ giữa giờ em cũng không được nghỉ ngơi cho tôi!”
……
Tống Gia Mạt nhanh chân bước lên lầu, còn nhún nhún vai.
Đều đã nói là sẽ kiểm tra tập thể dục, không nghe lời cô.
*
Bởi vì đi một chuyến đến dãy phòng ở phía Bắc, khiến thời gian không đủ dùng, Tống Gia Mạt còn chưa đi đến cửa phòng học, tiếng chuông vào học đã vang lên.
Nhìn thấy giáo viên trong lớp, cô không thể không tăng nhanh bước chân, đột nhiên, trong phòng học có một người bước ra.
Cô tránh không kịp, trực tiếp đâm vào bả vai anh.
Khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy mùi hương nước giặt quần áo thoang thoảng trên cổ áo anh, giống như Sprite đã được ướp lạnh, lắc lư vài cái, đồng thời trộn lẫn giữa ánh mặt trời và sự mát mẻ.
Là mùi hương của Trần Tứ.
Cô sửng sốt một lát.
Tống Gia Mạt theo bản năng muốn nhường đường cho anh, đi về bên trái hai bước, kết quả anh cũng đi về bên trái, hai người vẫn mặt đối mặt như cũ.
Cô bước về bên phải, anh cũng bước về bên phải.
……
Giống như hai người không cẩn thận đụng vào nhau ở giữa đường, luôn muốn tránh đi nhưng lại nhất trí khó hiểu, cô không rõ rốt cuộc là tình huống thế nào, sau cổ hơi phát sốt.
Có thể là xấu hổ đi.
Không biết nên đi về hướng nào, cô ở tại chỗ lắc lư vài lần, đột nhiên nghe thấy tiếng cười.
Còn chưa kịp xác nhận có phải mình nghe lầm không, vừa ngẩng đầu lên, Trần Tứ đã hơi hơi né người ra, nhường đường cho cô.
Chuông vào học đã kết thúc vài giây, giáo viên trên bục giảng ho khan hai tiếng, cô vội vàng đi vào lớp.
Ngồi xuống mới kịp cẩn thận ngẫm nghĩ lại.
Thật là kỳ quái, Trần Tứ tới lớp học làm gì, chẳng lẽ là tới tìm cô?
Cô vốn tưởng rằng Trần Tứ có chuyện muốn nói với cô, nhưng đợi cả một ngày, anh cũng không xuất hiện nữa.
Nếu anh đã không đến, cô cũng hổ thẹn với một chút lòng tự trọng của bản thân mình, cô chắc chắn cũng sẽ không đi tìm anh.
Hai tiết học cuối cùng là Toán học, kiểm tra miệng, sau khi kiểm tra xong thì Tống Gia Mạt đi toilet, lúc quay lại, phát hiện trên bàn có để một ly trà sữa.
Ướp lạnh, bên trên có một tờ giấy, cô đi lại gần nhìn xem.
[Xin lỗi vì chuyện hôm nay, mời cậu uống trà sữa, ngày mai nếu nhìn thấy tôi ở 2207, có thể giả vờ như không nhìn thấy không, rất cần không gian học tập yên tĩnh, cảm ơn nha……]
Phía sau là một cái icon khuôn mặt hơi mỉm cười, ký tên là Vạn Nhã.
…… Vạn Nhã tặng trà sữa?
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, nghĩ:
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, sao một cái so với một cái còn kỳ lạ hơn.
Cho đến khi cô đi xuống lầu, trong lòng đều nghĩ đến ly trà sữa kia, không hiểu được rốt cuộc Vạn Nhã có ý gì.
Triệu Duyệt có chuyện đi trước rồi, nên hôm nay tan học, cô đi chung với lớp trưởng.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cô cũng thuận tay lắc lắc ly trà sữa trên tay, chậm chạp không mở ra uống.
Lớp trưởng liếc nhìn, cười hỏi: “Là anh cậu cho sao? Nhưng hôm nay lớp 12 không học bù, sao cậu lại không đi chung với anh cậu?”
Nói đến Trần Tứ thì cô lập tức có tinh thần.
Tống Gia Mạt nhìn về phía lớp trưởng, buột miệng thốt ra: “Mình còn nói chuyện với Trần Tứ nữa ——”
Chưa nói hết câu, người phía sau rảnh rỗi chen vào một câu:
“Mình chính là chó.”
“……”
Tống Gia Mạt kinh ngạc quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Trần Tứ không biết từ đâu lấy ra một chiếc xe đạp, ung dung đứng phía sau cô.
…… Có phải người này có đọc tâm thuật không, còn cướp câu trả lời nữa?
Không đúng, anh đến lúc nào? Sao lại đi theo cô?
Ánh mắt Tống Gia Mạt cảnh giác, nhìn anh.
Lớp trưởng kịp thời ý thức được gì đó, kéo kéo quai đeo cặp, nói với cô: “Hai người nói chuyện đi, mình đến trạm xe đợi cậu nha!”
Tống Gia Mạt trả lời được, đợi lớp trưởng đi rồi, lúc này mới hoàn toàn quay người lại, chính diện giao chiến với Trần Tứ.
Sau khi nói xong câu nói kia, anh vẫn đứng ở chỗ đó, không tiến cũng không lùi, mặc cho ánh chiều tà nhiễm qua đuôi tóc mai, vẻ mặt cũng toát ra vài phần tùy ý.
Đúng lúc cô sắp tiến vào trạng thái chiến đấu ——
Trần Tứ chậm rãi chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Gâu.”
“……”
“Anh thay em làm chó.”
Anh thấp giọng nói.
Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, kéo bóng anh ra thật dài.
Cô chẳng phản ứng lại chút nào.
Thiếu niên đẩy xe đến gần một chút, ngón tay dài nhẹ nhàng gẩy một cái, tiếng chuông lanh lảnh, yên xe sau trống không.
Anh hỏi, “Có thể về nhà với anh không?”