Bắc Thành đầu tháng chín, nhiệt độ vẫn cao không giảm.

Màn đêm buông xuống, gió đêm mang theo chút nóng bức và hương thơm thoang thoảng.

Thời gian tự học buổi tối của lớp 12 trường Lục Trung, khuôn viên trường trống trải vắng lặng, trong dãy nhà trong cùng bỗng vang lên một tiếng động nho nhỏ.

Bảo vệ lập tức phát hiện, hét lớn: “Ai ở đó?!”

Thôi xong.

Tống Gia Mạt giật bắn, vội vàng túm lấy người trên bệ cửa sổ: “Bảo vệ tới rồi, đi mau!”

—— Nói đúng ra là chạy.

Cô co chân chạy như điên, bên tai chỉ còn vương lại tiếng gió và tiếng tim đập thình thịch như đánh trống, chấn động sắp vỡ màng nhĩ.

Ánh đèn pin phía sau đuổi theo không dứt, trong bóng đêm càng trở nên cực kì chói mắt.

Lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, Tống Gia Mạt khựng lại hai giây.

Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng ngời.

“Chúng ta có giống công chúa Disney đang chạy trốn không?”

“Cậu bị bệnh à!”

Triệu Duyệt dùng sức đánh một cái đưa cô về hiện thực, các cô nhanh chóng xuống tầng, chia thành hai hướng, Tống Gia Mạt trốn vào bụi cây, còn Triệu Duyệt núp vào góc nhà vệ sinh.

Bảo vệ vẫn đang tìm bọn họ ánh đèn chết chóc đã lia tới gần.

Tống Gia Mạt trốn sau thân cây, nín thở, căng thẳng đến mức dạ dày quặn lại.

Hôm nay đúng là xui xẻo, cô nghĩ.

Nhưng ngay khi cô đang cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bước ra từ thư viện bên trái .

Bộ đồng phục bình thường ở trên người người kia vô cùng đẹp đẽ, đoan chính lại hào phóng.

Xuống chút nữa là bờ vai thẳng tắp, đôi chân dài với tỉ lệ cực đẹp.

Anh đứng ngược sáng, đột nhiên xoay người.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng.

Tống Gia Mạt: “……”

Hôm nay trúng mánh hai vé độc đắc ——

Không những tìm đồ bị bảo vệ phát hiện mà còn bị anh trai cô tóm được.

Anh trai cô là Trần Tứ, từ nhỏ đã đứng nhất mọi thứ, học tập đứng nhất, đánh nhau đứng nhất, ngay cả nhận thư tình…

Cũng đứng nhất.

Là bảo vật trấn giữ trường học trong mắt thầy cô, là khuôn mặt thiên tài trong mắt nữ sinh, nếu Nữ Oa tạo người cũng chia ra nhiều loại thì anh chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Nhưng anh lại cố tình không thích dùng gương mặt đẹp đẽ ấy, lúc nào cũng cau mày.

Kể từ khi cô được nhà họ Trần nhận nuôi, người quản cô nhiều nhất chính là Trần Tứ.

Cô chột dạ nhún nhún vai, “Anh trai…”

Trần Tứ liếc cô một cái từ xa, chẳng mấy chốc đã đến gần, cong môi.

“Đây là việc bận tối nay mà em nói?”

Cô ho nhẹ vài tiếng, phản ứng lại, vội vàng đẩy anh ra ngoài: “Khi nào về em sẽ giải thích với anh.”

“Nếu không muốn em bị lộ thì anh đi trước đi, hoặc anh bao che giúp em cũng được ——”

“Đêm hôm em không về nhà, còn muốn anh bao che giúp em?” Trần Tứ như đang cười, nắm cổ tay cô kéo ra ngoài, ép giọng xuống cực nhỏ, “Biết cái gì gọi là vì việc nước quên tình nhà không.”

“Anh đừng……!”

Tống Gia Mạt ra sức lùi về phía sau, nhưng vẫn không chống lại được sức mạnh của anh, cả người bị kéo ra sau cây.

Chỉ trong chớp mắt đó, một chiếc mũ lưỡi trai màu đen cũng rơi xuống đầu cô.

Cô thở nhẹ.

Bảo vệ cầm chiếc đèn pin cực lớn của mình xuất hiện, Trần Tứ khẽ xoay người lại.

Cô trốn sau bóng lưng của anh.

“Đang yên đang lành, sao lại hết pin rồi……”

Bảo vệ vừa vỗ vỗ đèn pin, vừa nhận diện bằng chút ánh sáng yếu ớt: “Ơ, Trần Tứ à? Sao em lại ở đây?”

Anh ngẩng đầu lên, “Em vừa đọc sách xong ạ.”

Xưa nay Lục Trung vẫn luôn như vậy, nếu tiết tự học buổi tối quá đơn giản thì học sinh có thành tích nổi trội có thể tự do sắp xếp.

“À, mới từ thư viện ra hả, chăm chỉ thật đấy.” Bảo vệ cười ha ha hai tiếng, “Đúng rồi, em có thấy hai cô gái nào chạy từ bên này qua không?”

Trần Tứ: “Có ạ.”

Tống Gia Mạt núp phía sau run lên, da đầu tê dại.

Bảo vệ: “Đi đâu rồi?!”

Mặt Trần Tứ không đổi sắc, chỉ về hướng ngược lại: “Chạy về hướng nam ạ.”

“Được rồi! Cảm ơn em nhé!”

Anh là học sinh đứng đầu cả khối, gương mặt đẹp trai ai nhìn cũng thích, toàn trường đều biết anh, vì thế bảo vệ  không hề nghi ngờ, nhanh chóng chạy ra xa.

Hai phút sau người đã chạy mất dạng.

Báo động được giải bỏ, Tống Gia Mạt vuốt chóp mũi, “Đây là, vì việc nước quên tình nhà?”

Trần Tứ như thể không nghe thấy lời cô nói, đi về phía trước hai bước, thấy cô không đi theo, lại xoay người tìm cô. 

“Còn không đi?”

Tống Gia Mạt “a” một tiếng: “Anh đi trước đi, lát em đi với bạn.”

Anh trầm ngâm một lát: “……Nam hay nữ?”

“……”

“Là nữ, con gái, an toàn trăm phần trăm.”

Cuối cùng anh trai cô cũng miễn cưỡng đồng ý, rút một gói đồ trong cặp sách bên cạnh ra, sau đó chuẩn xác ném qua.

“Về nhà sớm chút.”

Cô rất ăn ý giơ tay đón lấy, nhìn bóng dáng nói một đằng làm một nẻo của anh đi ngày một xa, nhón chân trả lời: 

“Rõ.”

Cô cúi đầu mở ra, thứ Trần Tứ ném qua là gói kẹo Q.Q hương vải.

*

Triệu Duyệt hoàn toàn biệt tin, năm phút sau mới tìm được cô: “Sao rồi, bảo vệ đi chưa?”

“Đi rồi.” Tống Gia Mạt nhìn qua, “Cậu thì sao, chụp được ảnh chưa?”

“Yên tâm đi, làm xong rồi!”

Triệu Duyệt là học sinh chuyển trường, sáng nay mới chuyển đến lớp 11-1, được phân làm bạn cùng bàn của Tống Gia Mạt, nhờ sở thích giống nhau, bọn họ cũng dựng nên một tình bạn cơ bản.

Giữa trưa nhận đồng phục, Triệu Duyệt đi ngang qua sân thể dục, đúng lúc nhìn thấy đội bóng rổ đang tập luyện.

Cô ấy vừa gặp đã thích một anh trai nào đó trong đội, nhưng không có cơ hội xin số,  bèn nghĩ sau giờ học đến câu lạc bộ hỏi chút thông tin của anh ấy.

Ai ngờ câu lạc bộ bóng rổ lại khóa cửa, nhưng trên bàn có đặt một chồng tư liệu, mà tờ ở trên cùng, có vẻ đúng là người cô ấy muốn tìm.

Triệu Duyệt vội vã lấy điện thoại ra chụp, song lại quên tắt flash, trước giờ Lục Trung vẫn luôn quản lý rất nghiêm ngặt, bấy giờ mới khiến bảo vệ đi qua.

May ra cuối cùng cũng chụp được ảnh.

Triệu Duyệt vừa mở album xác nhận, vừa đẩy đẩy Tống Gia Mạt.

“Nói rồi nha, mình vừa chuyển tới, lạ nước lạ cái, cậu phải giúp mình cưa đấy.”

“Được, trước tiên để mình xem xem anh ta trông như thế nào ——”

Tống Gia Mạt vốn đang cười, mãi đến khi thấy ảnh chụp, ý cười nơi khóe miệng dần trở nên cứng đờ.

Cổ họng Triệu Duyệt khô khốc: “...Sao vậy?”

“Cậu tự xem đi, độ sắc nét này có hợp lý không?”

Triệu Duyệt cúi đầu, lúc này mới nhận ra vì lúc đó run tay nên ảnh chụp cực kì mờ, trừ số điện thoại thì chẳng thấy rõ cái gì.

Ảnh đăng ký biến thành một khối màu sắc, ngay cả ngũ quan cũng không có.

Cô ấy vội vàng bảo vệ thẩm mỹ của mình: “Người thật rất đẹp, mình thề, mình sống mười mấy năm qua chưa từng thấy anh đẹp trai nào cực phẩm như thế, tới lúc hẹn được, mình dẫn cậu đi gặp người thật.”

Tống Gia Mạt chậc chậc hai tiếng, ném viên kẹo vào trong miệng.

Triệu Duyệt: “Cậu lấy kẹo ở đâu ra vậy?”

Tống Gia Mạt nháy mắt với cô ấy.

“Trên trời rơi xuống.”

*

Tiết tự học buổi tối của lớp 12 cuối cùng cũng tan, sân thể dục dần dần náo nhiệt hẳn lên.

Các cô khẽ khàng lẩn vào đám đông, lúc đang muốn chuồn ra cổng trường, một tiếng quát lớn bỗng vang lên sau lưng: “Hai em kia! Quay lại cho tôi!”

Sự ăn ý giữa con gái thậm chí không cần ngôn từ.

Các cô không quay đầu lại, co cẳng chạy nhanh, mãi đến khi Tống Gia Mạt dừng lại vì không chạy nổi nữa mới phát hiện mình đã chạy tới trạm xe buýt.

Triệu Duyệt đã sớm mất tung tích, Tống Gia Mạt hồi phục hơi thở, may mà lần này thoát khỏi miệng hùm.

…Chạy trốn chắc không sao đâu nhỉ?

Cặp sách và đồng phục đều  trở nên xộc xệch trong lúc chạy, Tống Gia Mạt vừa đi vừa sửa sang, cho đến lúc một bóng người bước ra từ dưới biển báo trạm dừng, cặp sách cô vừa mang xong lại rơi xuống.

Trần Tứ nghiêng đầu, ung dung nhìn cô.

“Sao vậy, bị dọa à?”

Cô hệt như một con thỏ con bị giật mình, tóc mái rũ xuống tựa hai chiếc tai lông xù xù: “Không phải anh đã đi rồi sao?”

“Chưa đi.” Anh nói khẽ, “Muộn rồi, anh đi đón em.”

Như thể đoán trước được cô sẽ tới trạm xe này, hơn nữa còn về nhà một mình.

Cô xùy một tiếng, xe buýt đúng lúc chạy đến, cô quét thẻ cho mình trước, sau đó quay lại, hơi di chuyển ngón tay đi rồi lại đặt lên.

Theo âm thanh quét thẻ hai lần, cô nhìn về phía Trần Tứ, vừa thâm tình vừa bá đạo: “Quét thẻ của em.”

Trần Tứ: “…”

Thiếu niên xách cổ áo sau cô lên, “Đừng làm mất thời gian người lên xe phía sau.”

Cũng may Trần Tứ đã quen với việc nhập vai diễn và tố chất thần kinh bất thường của cô, dọc đường đi cũng không nói gì nữa, Tống Gia Mạt yên tĩnh đón gió đêm một lát mới nhớ ra mình quên chưa ăn uống gì cả.

Cuối cùng cũng về đến nhà, anh ném chìa khóa lên bàn, một chuỗi âm thanh leng keng vang lên, đồng thời cho thấy một cuộc thẩm vấn sắp sửa bắt đầu.

Trần Tứ nhìn cô: “Tối nay em có chuyện gì?”

Được cái bụng của Tống Gia Mạt đặc biệt không phải dạng vừa, nó không chịu thua kém kêu lên.

Cô lập tức phối hợp biểu diễn, ra vẻ “Em yếu ớt quá” ngã lên sô pha: “Không có gì, em chỉ đi với bạn đến câu lạc bộ hỏi xin chút đồ thôi, cô ấy chụp ảnh bị phát hiện, bọn em bị bảo vệ rượt chạy loạn khắp sân thể dục, chân mềm, tim rớt, nơm nớp lo sợ cả tối chưa có gì bỏ vào bụng, bây giờ đói đến mức ngực dán vào lưng, còn hơi chóng mặt nữa.”

Cô yểu điệu khịt mũi, bày ra nụ cười hiểu chuyện: “Nhưng không sao, em đã quen bị tổn thương rồi.”

“……”

“Muốn ăn gì?”

Cô lập tức sống lại ngay tại chỗ, vọt đến trước bàn ăn vận sức chờ thời cơ hành động, nở nụ cười xinh đẹp với anh, “Cơm chiên xá xíu, cảm ơn anh trai, anh trai thật tốt.”

Trần Tứ không nói gì mà nhìn cô vài giây, sau đó kéo cửa phòng bếp ra.

Không bao lâu, Tống Gia Mạt đã ngửi thấy mùi thơm.

Cô thỏa mãn cầm điện thoại, phát hiện Triệu Duyệt gửi tin nhắn cho mình.

Triệu vui vẻ: [Cho dù hôm nay mình có bị rượt như chó hoang khốn đốn, mình cũng muốn hét to lên: Trai đẹp đáng giá!]

Thật ra cô cảm thấy không đáng, nhưng thấy Triệu Duyệt phấn khởi như vậy bèn phụ họa hai câu: [Đúng vậy, trai đẹp chính là bảo vật nhân gian.]

Tống Gia Mạt lấy bài tập kiểm tra trong cặp ra, lật được mấy quyển thì đột nhiên nhớ tới gì đó, lại mở điện thoại ra: [Đúng rồi, phiếu đăng ký của mình ở chỗ của cậu hả?]

Triệu vui vẻ: [Hả? Phiếu đăng ký gì cơ?]

Tim cô đập mạnh.

[Phiếu đăng ký câu lạc bộ ý, không phải lúc tan học cậu nói muốn xem thử sao, mình đưa cho cậu đó.]

Đợi hồi lâu Triệu Duyệt vẫn chưa hồi âm, cô hơi sốt ruột, cả cặp sách đã lục tìm tới lui một lần, thậm chí đã lật từng trang sách bài tập nhưng vẫn không thấy.

Cô luôn có thói quen mang đồ vật quan trọng bên người.

Cuối cùng, Triệu Duyệt gọi video đến, trải tất cả các tờ giấy lên trên bàn, chụp từng tờ cho cô coi: “Tình hình thế nào, thật sự không có ở chỗ mình!”

Tống Gia Mạt cố gắng nhớ lại: “Vậy nó đi đâu rồi?”

“Mình nhớ hình như về sau mình đã trả cậu rồi mà nhỉ?” Triệu Duyệt hỏi, “Cậu có ấn tượng gì không? Mình thật sự không nhớ rõ! Nếu không thì mình đi in cho cậu tờ khác nhé?”

“Chỉ mình mới có phiếu này thôi,” Tống Gia Mạt chống hai má, “Tranh mấy tháng mới giành được chỗ.”

Triệu Duyệt có chút kinh ngạc: “Không phải chứ? Quan trọng thế cơ à?”

Tống Gia Mạt không còn sức lực, nhưng giọng điệu lại chắc như đinh đóng cột: “Ừm, rất quan trọng.”

Chủ yếu là do phải bỏ ra quá nhiều tinh lực, nếu lúc trước đăng kí bừa là được phê duyệt thì cô cũng không cần để tâm đến mức như vậy.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Cô mà biết thì tốt rồi.

Tống Gia Mạt dùng sức vuốt tóc, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng ép bản thân nghĩ theo hướng tích cực: “Mai đến trường xem thử, hy vọng không bị mất.”

Ánh sao ngoài cửa sổ thưa thớt, bóng đêm mờ ảo.

Sau khi cúp điện thoại, cả người cô dựa hờ vào ghế, có chút phiền não.

Cùng lúc đó, tiếng chuông trong tay Trần Tứ vang lên.

Anh bắt máy, bên kia hơi ồn ào: “Alô, anh Tứ, thương lượng với anh một chuyện nhé? Em đang ở tiệm net, Đặng Cao Minh lớp 8 bên cạnh muốn xin id wechat của em gái chúng ta——”

Trần Tứ rũ mắt, lấy bộ chén đĩa trong bồn rửa bát ra, giọng điệu không hề thay đổi: “Không có cửa đâu.”

“Ha ha ha ha ha! Em đoán được ngay là câu trả lời này mà! Anh từ chối hoa đào thay hoa lài nhỏ nhà chúng ta không một trăm thì cũng năm chục rồi đúng không? Gia giáo nhà các anh nghiêm khắc quá đó!”

Thằng bạn xấu xa cười lớn, như thể người gọi điện thoại bị từ chối hoàn toàn không phải là cậu ta.

“Yêu sớm trăm hại không có lợi ích gì hết,” Trần Tứ nói, “Hơn nữa bình thường con bé cũng rất ít tiếp xúc với nam sinh, không có suy nghĩ đến phương diện này.”

“Cũng phải, ngày nào ở nhà cũng trông thấy gương mặt đẹp trai của anh, nào còn lọt mắt được ai khác? Không giống em, còn phải đề phòng bạn gái đu idol với ngắm trai đẹp.”

“Con bé vẫn xem như ngoan ngoãn.”

Kết luận xong, Trần Tứ không nói nhiều nữa, cất điện thoại đi rồi bày cơm chiên ra đĩa.

Vừa ra khỏi phòng bếp, anh đã thấy cô chống hai tay lên cằm, ngũ quan trên gương mặt nhỏ nhăn lại thành một cục.

Tống Gia Mạt vắt óc suy nghĩ, lỡ như thật sự mất phiếu đăng ký thì nên làm thế nào, điện thoại không khóa màn hình, bày chỏng chơ trên bàn.

Trần Tứ nhìn vẻ mặt vừa buồn rầu vừa đáng thương của cô, trong lòng không khỏi có vài phần xúc động, đang định không trách mắng cô về trễ nữa, kết quả vừa hạ mắt, bốn chữ to thình lình trên màn hình——

Trai đẹp đáng giá!

“……”

Tống Gia Mạt tự an ủi bản thân hồi lâu, thầm nghĩ có chết cũng không thể làm ma đói, cuối cùng lúc định cử  động ——

Cái đĩa bỗng nhiên bị người nọ đẩy ra xa.

Cô ngước mắt lên, đối diện là ánh mắt không mấy vui vẻ của Trần Tứ.

“Em làm khổ bản thân mình thành như vậy, cơm không ăn còn bị bảo vệ đuổi là vì——”

Anh dừng lại một chút, “…Một tên đẹp trai sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play