05.
“A tỷ, muội không tuyển tú! Muội không muốn tiến cung! Muội chỉ gả cho Nguỵ lang thôi!”
Hoạn quan truyền chỉ vừa dời bước, Hứa Dao đã khóc lóc kéo lấy tay ta.
“A tỷ, tỷ giúp muội đính hôn với Nguỵ lang được không? Có hôn ước thì muội sẽ không phải tuyển tú nữa!”
“A Dao, muội quá ngây thơ rồi. Thánh chỉ đã hạ, cho dù là người có hôn ước cũng trốn không xong.”
Ta thẳng thừng đâm thủng ảo tưởng của nó.
“Từ giờ đến kỳ tuyển tú mùa thu còn hai tháng, nếu thành thân chắc chắn không kịp. Hơn nữa, nếu Nguỵ công tử biết muội đã có lệnh dự tuyển, cũng không dám lấy muội.”
“Thật sự không còn cách nào khác sao? A tỷ, cho dù muội cắt tay thắt cổ cũng không muốn nhập cung! Tỷ đã hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc tốt cho muội! A tỷ, tỷ muốn mẫu thân dưới cửu tuyền chết cũng không yên hay sao?”
Hứa Dao khóc lóc càng thêm thảm thiết, nhưng cũng không cản trở việc nó lấy m đã qua đời ra uy hiếp ta.
Muội muội tốt này của ta, chỉ biết đến bản thân mình, chưa từng nghĩ tới nếu kháng chỉ thì Hứa gia sẽ phải chịu hậu quả thế nào.
Nhưng, đây mới là bản tính của nó, ta cũng không lạ gì.
Ta nói bâng quơ: “Trừ khi muội có thai, không còn trong trắng nữa.”
Lúc nói ra những lời này, ta thấy mình đúng là một nữ nhân độc ác, nhưng vậy thì có sao?!
Ta dùng một đời làm “người tốt”, kết cục là thế nhân xa lánh, chết trong giá băng.
Giờ đây, ta muốn xem xem nếu làm người xấu thì sẽ có “báo ứng” gì…
Mắt Hứa Dao ánh lên tia kích động.
“Có thai trước khi cưới, là biện pháp duy nhất. A Dao, chỉ cần muội dám làm, còn lại cứ để tỷ tỷ giải quyết.”
Mắt ta dịu dàng đến cực điểm, giọng nói mê hoặc lòng người: “Muội không còn nhiều thời gian đâu, thừa dịp Nguỵ công tử còn chưa biết tin tuyển tú, hành động nhanh lên.”
Đêm đó, Hứa Dao ăn mặc trang điểm đến là xinh đẹp, đến khách điếm gặp Ngụy Thành Chương, mãi đến sáng hôm sau mới tập tễnh trở về.
Một tháng sau, đã phát hiện có thai.
Ta đến bồi tội vói Nội vụ phủ, lại tự mình báo cáo với nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đem vị trí đệ nhất hoàng thương tặng cho biểu đệ của hoàng hậu, cũng dùng vàng bạc đút lót nhiều nơi, rốt cuộc xoá tên Hứa Dao ra khỏi danh sách tuyển tú.
Đến lúc này, Hứa gia đã trở thành một thương gia tầm thường.
Gia tài hao hết, sản nghiệp lụi tàn, không một người nào có thể mơ ước đến tiền tài của Hứa gia nữa.
Hứa Dao hiểu hết mọi việc, vẫn một mực giả câm giả điếc, lấy danh nghĩa phải dưỡng thai, yên tâm lánh mặt trong phòng may đồ cưới, chờ đến khi mọi việc được giải quyết xuôi mới ló mặt ra ngoài.
“A tỷ, muội biết tỷ vì muội đã tốn nhiều công sức, tiền tài cũng vậy, muội phải nên trả lại cho tỷ. Nhưng mà… sau này muội gả cho Nguỵ lang, cũng sống không tốt bằng tỷ tỷ tự mình kinh doanh… A tỷ, muội xin lỗi… A tỷ, tỷ đừng trách muội nha…”
Lúc gả đi, nó giữ chặt tay ta, khóc lóc rất cảm động.
“Muội là muội muội của ta, sao tỷ lại trách muội được? Chỉ cần muội sống tốt là tỷ vui vẻ rồi.”
Ta còn thật lòng an ủi nó, dù sao thì trên người nó đã có cái danh chưa chồng mà chửa, mặt mũi đã vứt cho chó ăn.
Có một thê tử tiếng tăm không tốt như vậy, sau này Ngụy Thành Chương cũng không thể làm quan văn thanh lưu vốn coi trọng thanh danh, nếu muốn nhập sĩ, chỉ có thể bước lên con đường làm sủng thân mê hoặc hoàng đế.
Giờ Hứa Dao vẫn còn tiền, Ngụy Thành Chương đương nhiên không dám làm gì nó.
Nhưng chờ đến khi tiền càng ngày càng ít thì sao?!
Giết người bằng đao mỏng mới càng đau, tiện cho ta nếm trải mùi vị trả thù.
Muốn nếm được thức ngon, nói vài câu tốt đẹp thì có làm sao?
Hứa Thành Huy trách ta không dạy dỗ Hứa Dao, người trong dòng họ trách ta lụn bại hết sản nghiệp tổ tiên.
Thế nên, sau khi Hứa Dao xuất giá không lâu, ta quyết định theo thương đội xuôi về phương Bắc, thu mua một số đặc sản vùng núi Bắc địa, chấn hưng gia nghiệp.
Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ mà thôi, thật ra ta đến Bắc địa là để gặp Yến vương.
Trước ngày xuất phát, Hứa Dao nói phải dưỡng thai, không tới tiễn ta, Hứa Thành Huy nói bận đọc sách, cũng chưa từng xuất hiện.
Như trong dự kiến.
Cái thói bạc bẽo này của bọn nó, cũng càng dấy lên ngọn lửa trả thù trong lòng ta.
Theo thương đội ròng rã hai tháng liền, rốt cuộc ta cũng đến Yến địa, gặp được Yến vương trong truyền thuyết.
06.
Vừa vào thu, buổi tối ở Yến địa đến rất mau.
Lúc ta tới quân doanh, tuy mới vào chiều nhưng màn đêm đã buông xuống, sao giăng khắp trời.
Lửa trại được đốt giữa giáo trường, khắp nơi toàn là cảnh giết heo mổ dê ăn mừng, rượu ngon chất thành đống.
Yến vương và thuộc hạ trước nay vẫn nhận ân tình của ta, nên làm một buổi tiệc đơn giản mà long trọng, chào mừng ta đến với doanh trại.
Khác với những thư sinh quân tử được thế nhân khen ngợi lúc bấy giờ, Yến vương là một người khôi ngô vạm vỡ.
Hắn khoác thiết giáp, khuôn mặt chính trực trải đầy sương gió, cùng binh lính kề vai sát cánh uống chén rượu lớn, ăn khối thịt to, trên người không hề có chút kiêu ngạo tự phụ của dòng dõi hoàng gia.
Ta giả làm nam nhân, lấy thân phận công tử cửa hàng Lâm thị đến tham gia tiệc rượu.
Yến vương âm thầm quan sát ta, ta cũng đang đánh giá hắn.
“Tới đây tới đây, Lâm công tử, ta kính ngươi một chén. Bọn quan văn trong triều không phải thứ tốt đẹp gì, mấy năm nay không có công tử trợ giúp thì bọn ta sống không khá giả chút nào!”
“Mùa đông năm ngoái bọn họ đưa đồ còn mỏng hơn giấy, may mà có áo bông của công tử!”
“Công tử thử thịt dê đi, cái này là dê thảo nguyên của bộ tộc Bắc Địch, ăn ngon lắm!”
…
Không ngừng có người bước tới chào hỏi, kính rượu, ai tới ta cũng không từ chối.
Mới đầu Yến vương còn nhìn ta như thường, lúc sau thì bắt đầu bất thường.
Người khác đều cho rằng ta là nam nhi, nhưng ta chưa bao giờ giấu diếm thân phận với Yến vương.
Từ lúc quyết định cấu kết làm chuyện xấu với hắn, ta đã không định làm một tiểu thư khuê các chỉ biết nũng na nũng nịu rồi.
Chơi đến nửa đêm, tiệc rượu mới tàn.
Thẩm Luật mời ta ngủ lại doanh trướng của hắn, ta không từ chối.
“Trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, Hứa cô nương lại bình tĩnh như vậy, không sợ bổn vương có ý xấu sao?”
Yến vương Thẩm Luật nhàn nhã cởi áo giáp.
Ta không mảy may sợ hãi, lạnh nhạt mở miệng:
“Vương gia lòng mang thiên hạ, ta tin nhân phẩm của vương gia.”
“Hơn nữa, giờ ta cũng coi như là thê tử tương lai của vương gia, nếu có xảy ra chút chuyện bất ngờ, thì cũng không có gì to tát, đúng không?”
Điều kiện hợp tác của ta và Thẩm Luật là, sau khi hắn chiếm được ngôi hoàng đế, phải phong ta làm hoàng hậu.
Đã một đời làm hòn đá kê chân cho người khác, xem muội muội tốt của ta vinh quang vô hạn trở thành hoàng hậu.
Đời này, ta cũng muốn làm thử mẫu nghi thiên hạ xem thế nào.
“Ta cho rằng Hứa cô nương đoán được tương lai, nên cược thử một lần. Giờ xem ra, không như ta nghĩ, là ta đã khinh thường Hứa cô nương.”
Ta từng nói với Thẩm Luật ta có thể mơ thấy tương lai.
Trong tương lai, hắn sẽ mưu phản, thành công xưng đế.
Để chứng minh lời mình nói, ta đưa cho hắn bản đồ quặng sắt ở Yến địa. Những quặng mỏ trong đó, đời trước sau khi tiểu hoàng đế thu hồi Bắc địa, phải hao tổn biết bao nhiêu nhân lực tài lực mới tìm ra.
“Sao lại không giống?”
Tự nhiên ta lại thấy tò mò sao Thẩm Luật lại nói như vậy.
“Ta ngửi được hơi thở đồng loại trên người cô – dã tâm hừng hực, còn cả thù hận và không cam lòng được che đậy tận sâu bên trong.” Hắn đến gần ta, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má.
Vành tai tóc mai chạm nhau, ta ngửi được hơi rượu và cả sát khí trên người hắn, cũng không khác mấy cơn gió lạnh nơi Bắc địa hoang tàn.
“Đúng vậy, cũng như ngài, oán hận tiên đế bất công.” Ta cười đến diễm kiều, xoay người đưa tay lên lồng ngực hắn: “Vương gia, chúng ta đều không được phụ mẫu yêu thương, có cùng một nỗi hận, nên mới càng trân trọng lẫn nhau.”
“Ha ha ha… Trân trọng lẫn nhau? Bổn vương thấy câu cấu kết làm việc xấu càng thích hợp hơn. Hai ta giống nhau ở chỗ bất trung bất hiếu, không muốn làm con tốt cho người khác!”
Hắn ta cuồng ngạo nở nụ cười, ôm eo ta kéo xuống giường, để ta lọt thỏm trong lồng ngực hắn, đầu tựa trên đầu gối hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, cười đến rạng rỡ, tựa như yêu phi sánh với hôn quân trong sử sách.
Ngày hôm sau, hắn dẫn ta đi cưỡi ngựa săn thú, dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ Yến địa.
Ta cũng dùng danh tiếng của vương phủ, thu mua rất nhiều da thú lông thú đắt đỏ, nhân sâm và thổ sản càng không thể thiếu.
Tình cảm của bọn ta thế mà lặng lẽ thay đổi lúc nào không hay.
Cùng lúc đó, ta nhận được tin tức từ đế kinh truyền tới —
Ngụy Thành Chương thi rớt.
Hoa khôi được Hứa Thành Huy chuộc thân mang thai rồi.
Dừng chân ở Bắc địa hai tháng, thương đội khởi hành trở về.
Thẩm Luật đến tiễn ta, tặng ta một thanh đoản kiếm.
Hắn nói đây là một cặp kiếm uyên ương, hắn lấy được lúc chiến đấu với Bắc địch, giờ kiếm nữ tặng cho ta.
Ta ngắm nhìn chuôi kiếm lạnh lẽo sắt bén, hiểu được tấm lòng của hắn.
Ta nghĩ, sống lại một đời, có lẽ ông trời cũng rủ lòng bố thí cho ta một ít vận may…