01.
Mẫu thân bị bệnh, bệnh rất nặng.

Bạch đại phu thở dài một hơi, kê đơn thuốc.

Ta gọi tỳ nữ lui xuống bốc thuốc, tiễn đại phu ra tận cửa.

“Bạch đại phu, bệnh của mẫu thân ta còn chữa được không?”

Mặt người nọ lộ vẻ đồng cảm.

“Hứa đại cô nương, thứ cho lão hủ nói thẳng, bệnh tình của lệnh phu nhân giờ đã nguy kịch, cũng nên chuẩn bị trước hậu sự rồi.”

Ta trầm mặc không đáp lời.

Đời trước, mẫu thân cũng mất vào sáng sớm ngày thứ ba sau khi được Bạch đại phu chẩn bệnh.

Nhưng lúc ấy ta không hỏi câu này, nên sau khi mẫu thân qua đời, đệ đệ muội muội luôn miệng trách ta không chăm sóc tốt mẫu thân.

Còn hiện tại, có lão quản gia làm chứng, ta đương nhiên trong sạch.

Lúc trở lại phòng, mẫu thân mới uống thuốc xong.

Bà suy yếu tựa vào đầu giường, hô hấp rất nhẹ, trên mặt không còn chút máu, hơi khép mắt.

“Mẫu thân, hôm nay đỡ hơn chút nào không ạ?”

“A Tố, ta nằm mơ thấy phụ thân con, ông ấy nói ở dưới một mình cô đơn quá, không có ai trò chuyện. Ta nghĩ, ngày tháng của ta không còn nhiều lắm.”

Ba năm trước, phụ thân đột ngột qua đời, từ đó mẫu thân cũng đau buồn thành bệnh.

“Mẫu thân, đừng nói mấy lời không may đó, sẽ tốt lên thôi.” Ta an ủi bà.

Bà lắc đầu: “Ta biết ta sắp không qua khỏi. A Tố, con là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẹ, sau này con phải chăm sóc cho Dao Dao và Thành Huy thật tốt, phải đốc thúc tụi nó cố gắng mọi mặt, phát dương quang đại Hứa gia ta.”

“Thành Huy là đấng nam nhi, sau này là quan hay tướng, cũng có một con đường. Người mẫu thân không yên tâm nhất là Dao Dao, nó ngây thơ không hiểu sự đời, sau này con phải để mắt tới nó nhiều hơn, chăm sóc cho nó, tìm một lang quân tốt cho nó.”

Mẫu thân tận tình dặn dò, nhắc hai đứa con trai con gái nhỏ của bà, nhưng nửa chữ cũng không nhắc đến tên ta.

“Mẫu thân, con về rồi, người xem con mặc bộ này có đẹp không?”

Ngoài cửa, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

Muội muội Hứa Dao vận một màu áo đỏ chạy vào, vui vẻ nhào vào lòng mẫu thân.

“Đẹp lắm, Dao Dao nhà chúng ta là một cô nương xinh đẹp.”

Mẫu thân yêu thương vuốt tóc nó, ánh mắt cưng chiều.

“Con được di truyền nhan sắc của mẫu thân mà, năm đó mẹ là đại mỹ nhân nức tiếng kinh thành, con là con của mẫu thân, tất nhiên thừa hưởng nhan sắc của mẫu thân, lay động lòng người.”

Hứa Dao đắc ý ngước mặt lên, như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lập tức chu ra, phàn nàn:

“Mẫu thân, lẽ ra hôm nay con đã đứng nhất trong lúc dạo hồ. Nhưng mà a tỷ không cho con mua bộ trang sức lục bảo thạch kia, làm con bị Lưu gia cô nương chiếm hết nổi bật. Người không biết con đau lòng tới cỡ nào đâu.”

Mẫu thân trách cứ nhìn ta.

“Mẫu thân, bộ trang sức mà Dao Dao nhìn trúng rất đắt, phải đến năm chục ngàn lượng bạc. Năm nay giá tơ lụa Giang Nam lại tăng, tàu chở hàng cũng lên giá, hàng hoá cung cấp cho hoàng cung cũng tăng theo. Vừa phải xuất hàng vào cùng, vừa phải để vốn xoay vòng, tiền bạc trong nhà có hơi eo hẹp. Muội muội cũng có không ít trang sức…”

Ta giải thích như dĩ vãng, nhưng trong lòng đã biết trước câu trả lời.

“Hứa gia chúng ta còn thiếu mấy chục ngàn lượng ư?”

Mẫu thân cắt ngang lời ta, trách móc nhìn ta:

“Dao Dao còn nhỏ, thích làm đẹp thì có gì sai? Con là trưởng tỷ, phải chăm sóc nó đàng hoàng, ngày mai mua bộ trang sức đó cho muội muội con đi.”

Ta không khỏi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh gật đầu.

Hứa Dao lại làm nũng khoe khoang một hồi, chọc cho mẫu thân vui vẻ ra mặt.

Ta nhìn mẹ con bọn họ đầm ấm, chỉ có một cảm giác lạc lõng bơ vơ.

Ta lo chuyện làm ăn trong nhà, còn vội vội vàng vàng chăm sóc bệnh tình của mẫu thân, ngày chân không chạm đất, đêm ngủ cũng không yên. Thế mà muội muội thì có thể thong dong dạo thuyền du hồ.

Mẫu thân chỉ biết ta phải thoả mãn nhu cầu của muội muội, đâu cần biết muốn có được năm chục ngàn lượng bạc không thiếu này của Hứa gia, trưởng nữ của bà đã phải cân đo đong đếm, bỏ ra bao nhiêu công sức…

02.
Sau khi mẫu thân ngủ say, ta và Hứa Dao cùng quay về phòng.

“A tỷ, muội xin lỗi, muội không cố ý mách với mẫu thân đâu, muội không nghĩ người sẽ trách tỷ…”

Hứa Dao cúi gằm mặt, nhỏ giọng giải thích.

“Ta là a tỷ của muội, sao lại trách muội được chứ.” Ta cười đến là dịu dàng.

Từ nhỏ đã vậy, nếu ta không đồng ý gì với nó, nó sẽ chạy đi làm nũng với cha mẹ, nói ta đối xử với nó không tốt.

Sau đó, ta sẽ bị trách mắng, phụ mẫu sẽ bắt buộc ta phải bù đắp cho nó.

Sau cùng, nó sẽ vừa làm nũng vừa vênh mặt với ta, nói nó không cố ý.

“A tỷ, muội biết tỷ tốt nhất mà, tỷ là a tỷ dịu dàng hào phóng nhất đế đô này. Nhất định là muội phải tu tám kiếp mới có phúc được làm muội muội của tỷ.”

Mặt mày Hứa Dao hớn hở, ôm tay ta làm nũng, lời ngon tiếng ngọt không cần nghĩ đã tuôn ra.

Ta chỉ dịu dàng cười cười.

Đúng vậy, lại là máu mủ ruột rà, lại là chị em cùng một mẹ, từ nhỏ ta đã được dạy phải ôn hoà khiêm tốn, nếu không sống lại một đời, biết được tương lai, sao ta lại không thích một muội muội ngây thơ đáng yêu như vậy cơ chứ?

Còn bây giờ, Hứa Tố vì đệ muội mà moi tim móc phổi, trả giá hết thảy kia, đã chết rồi.

Chết trong đêm đông lạnh lẽo đời trước.

Bị đệ đệ muội muội ruột một đường thăng quan tiến chức đuổi khỏi kinh thành, sống trong một lò nung lạnh lẽo, rét lạnh đến chết.

Lúc sống bị ngàn người thoá mạ, lúc chết thì lưng mang tiếng xấu, không có đến một người nói giúp nửa câu.

Lao lực cả một đời, giờ đây, ta chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn.

“Dao Dao, sao muội lại thích bộ trang sức lục bảo thạch kia?” Ta giả vờ tò mò hỏi.

Trên mặt muội muội có nét thẹn thùng.

“A tỷ, muội nói cái này tỷ đừng cho mẫu thân biết nha. Là do Nguỵ công tử, chàng nói muội hoạt bát xinh đẹp, còn mặc một bộ xiêm y đỏ rực, nếu cài trang sức xanh biếc lên sẽ càng thêm tươi trẻ xinh đẹp, như hoa sen mới nở, có thể sánh cùng Lăng Ba tiên tử.”

Nguỵ công tử Nguỵ Thành Chương, một gã thư sinh không từ thủ đoạn để vươn lên.

Hai người bọn họ nhất kiến chung tình.

Đời trước, ta nhìn thấu bản tính ti tiện của gã, nên chia rẽ bọn họ.

Sau đó Hứa Dao không thể kháng chỉ nhập cung, lại quay sang hận ta.

Nó cho rằng ta muốn móc nối với người trong hoàng tộc, nên gậy đánh uyên ương, sau khi được ta hết lòng nâng đỡ trở thành Hoàng hậu, thì trở mặt trả thù.

Còn Ngụy Thành Chương, sau khi vào triều làm quan cũng khó dễ ta khắp nơi.

“Muội thích Nguỵ công tử kia?”

Hứa Dao ngượng ngùng gật đầu.

“Nếu thích, vậy cứ dũng cảm theo đuổi đi.”

Đời này, tất nhiên ta muốn tác thành cho bọn họ.

“Nhưng mà a tỷ ơi, nhà chàng ấy không giàu có gì.”

“Tìm bảo vật dễ, tìm người chung tình khó. Chỉ cần hắn tốt với muội, lại có tài học, thì nghèo khó cũng có là gì đâu? Cái Hứa gia không thiếu nhất chính là tiền, không lẽ sau này a tỷ còn để muội thiếu của hồi môn hay sao?”

“Muội cũng thấy vậy, tuy nhà ta là hoàng thương* nhưng thật ra cũng chỉ là thương bần tiện, làm sao so được với dòng dõi thư hương cao quý. Sau này muội gả cho Nguỵ công tử, chờ chàng ấy vào triều làm quan, muội cũng thành cáo mệnh phu nhân, lúc đó mới thật sự là vinh quang vô hạn.”

*Hoàng thương: thương nhân phục vụ cho triều đình.

Hứa Dao tán thành với ta.

Ta lại nói với nó bệnh tình của mẫu thân.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy được?” Hứa Dao hoảng hốt, “A tỷ, tỷ chăm sóc mẫu thân thế nào…”

“Đây không phải do tỷ tự nói, là lời của Bạch đại phu, lúc đó quản gia cũng có nghe.” Ta nghẹn ngào, ra vẻ đau khổ, “Còn Thành Huy, tỷ đã cho người tới thư viện báo cho nó rồi, muội cũng nên chuẩn bị tâm lý, đừng nên nói cái gì trước mặt mẫu thân.”

Chiều hôm sau, đệ đệ Hứa Thành Huy trở về, cũng há miệng chỉ trích ta không chăm sóc tốt mẫu thân.

Nó ăn mặc vô cùng đứng đắn, nhưng ta vẫn ngửi được mùi phấn son.

Ai cũng nghĩ nó đang học hành khổ cực trong thư viện, thật ra đệ đệ này của ta sớm đã thành khách quen của ngõ Yên Hoa.

Mẫu thân đã đến lúc hồi quang phản chiếu, chúng ta vây quanh giường bà.

Trước tiên bà dặn bọn ta phải chăm sóc lẫn nhau, phát dương quang đại Hứa gia, sau lại dặn ta phải làm tốt chuyện làm ăn trong nhà, chăm sóc đệ muội cho tốt.

Mẫu thân nói rất nhiều, ho cũng rất nhiều.

Liễu ma ma bước đến, còn dẫn theo một chàng thiếu niên.

“Phu nhân, Chu công tử đến rồi.”

Thiếu niên Chu Tĩnh Tùng, họ hàng xa đang tạm trú ở nhà chúng ta, cũng là vị hôn phu của ta.

“Khụ khụ… Khụ khụ… Cháu ngoan, cháu lại đây…”

Mẫu thân gọi Chu Tĩnh Tùng, “Hôm nay thẩm gọi cháu đến đây, là muốn giải trừ hôn ước của cháu với A Tố…”

Cả sảnh đều yên tĩnh.

Lòng ta vẫn bi thương.

Cho dù hết thảy đều đã nằm trong dự kiến, vì ở đời trước, mẫu thân ta cũng làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play