Dựa theo cách nhìn của Giang Phong, Thiệu tiên sinh đã thay đổi hành trình của vài ngày sau đó, chỉ dẫn cô đi dạo những nơi trước kia anh thường đến. Dành cả một ngày, đi đi dừng dừng, không làm gì cả cũng rất vui vẻ.
Trong bảo tàng nghệ thuật, Thiệu tiên sinh trở thành người hướng dẫn riêng biệt của Giang tiểu thư, cô lại lần nữa hỏi anh: “Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
“Đến nhiều lần, tự nhiên sẽ quen thuộc thôi.”
Thiệu Dịch Chi nhìn quanh phòng trưng bày, không ngạc nhiên khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Thiệu Dịch Chi ra hiệu cho cô quay đầu lại, “Bà lão mặc chiếc váy liền thân màu đỏ ở bên kia là tình nguyện viên của bảo tàng nghệ thuật, trước đây anh thường xuyên nhìn thấy bà ấy, bây giờ vẫn vậy.”
Đúng lúc Sofia vừa hoàn thành một vòng giải thích, thoáng mắt nhìn thấy chàng trai với gương mặt thân thuộc vẫn có chút không phản ứng kịp.
Thiệu Dịch Chi dẫn Giang Phong qua đó chào hỏi.
Sofia vui mừng không khép được miệng, “Bạn gái? Trước đây chưa từng thấy qua.”
Thiệu Dịch Chi cười cười, trả lời: “Con hy vọng vợ.”
Giang Phong hỏi anh, bọn họ đang nói gì vậy?
Thiệu Dịch Chi nói: “Sofia khen anh có mắt nhìn.”
Giang Phong nghiêm túc gật đầu, “Em cũng thấy vậy.”
Sofia nói với bọn họ bảo tàng nghệ thuật vừa có một hoạt động đặc biệt liên quan đến giới phim ảnh, poster của những bộ phim từng đoạt giải Liên hoan phim nhiệm kỳ trước được đặt trong các phòng trưng bày khác nhau, thu thập đủ bộ theo yêu cầu có thể đổi lấy quà lưu niệm.
Thiệu tiên sinh hỏi cô: “Muốn đi chơi không?”
Giang Phong: “Muốn.”
Tấm poster đầu tiên được đặt trước cửa ra vào rất bắt mắt, lúc bọn họ đi vào lấy, giấy da bò bên trong hộp đã thiếu mất một nửa.
Giang Phong cầm một tấm poster lên, “Là <Caravaggio>, ở đây có bức tranh của Caravaggio không?”
Thiệu tiên sinh gật đầu, “Nếu như không thay đổi phòng trưng bày, thì chắc hẳn ở tầng ba.”
Bọn họ đi lên tầng ba, quả nhiên, bên cạnh bức tranh của Caravaggio cũng đặt một hộp giấy lớn đựng poster, số lượng poster còn sót lại hiển nhiên nhiều hơn chiếc hộp đầu tiên không ít.
“Ôi, ải này rất khó sao?”
Thiệu tiên sinh liếc nhìn cô, sâu xa nói: “Đối với du khách bình thường mà nói, cũng không tính là đơn giản.”
Ý của câu này chính là, may cho Giang Phong đã dẫn theo một đại thần giống như anh đây, nếu không cũng sẽ luống cuống luẩn quẩn trong bảo tàng nghệ thuật cả ngày.
Giang Phong thè lưỡi, “Vậy anh cứ tiếp tục cố gắng nhé, du khách không bình thường.”
Tấm poster thứ hai là của Kim Ki-Duk, Giang Phong hỏi: “Bức tranh chủ đề của Pietà, phạm vi này liệu có phải quá rộng rồi không?”
Thiệu Dịch Chi nhìn tấm poster, nói: “Tạo hình kim tự tháp trên poster và Pietà hình như giống nhau, ở đây có vài tác phẩm tương tự, có thể thử xem.”
“Cái gần nhất đang ở đâu?”
“Ở ngay sát vách.”
Tấm poster thứ ba quả thật ở ngay sát vách, chắc hẳn do bản thân hoạt động đã được cố ý thiết kế như thế này.
Mấy tấm poster còn lại cũng lần lượt được thu thập trong sự hợp tác của ông Thiệu và bà Giang, bao gồm ải khó nhất. Tấm poster của ải cuối cùng không có manh mối rõ ràng, đầu mối chính của bộ phim cũng không có liên quan đến nghệ thuật, toàn nhờ vào Giang Phong nhớ lại miêu tả lại những bức tranh treo trong phòng của nhân vật chính, Thiệu tiên sinh mù mà mù mờ vậy mà cũng đoán đúng.
Tấm poster trong chiếc hộp cuối cùng chỉ mất đi vài mm, hiển nhiên là bị nhiều tầng mật mã giam khóa lại. Hoặc không đủ lòng kiên nhẫn, từ bỏ giữa chừng.
Quà lưu niệm là một chiếc đèn lồng nhỏ, thủ công thật ra không mấy tinh tế, thậm chí có thể nói là thô sơ, nhưng trái lại cô rất thích, bởi vì cùng Thiệu tiên sinh tìm được, nên có nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa mắt.
Trên đường quay về, Giang Phong luôn xách chiếc đèn lồng kia, trong lòng vui thích. Thiệu tiên sinh muốn cầm giúp cô, cô lắc đầu, “Không cho không cho, cái này là của em.”
Đi ngang qua một cửa hàng kem với đông đúc người xếp hàng, cô nói muốn ăn đồ ngọt, Thiệu tiên sinh bảo được.
Bấy giờ Thiệu tiên sinh mới có vinh hạnh được cầm chiếc đèn lồng kia.
Thiệu Dịch Chi nhìn một lượt trên dưới trái phải, hỏi: “Không phải chỉ là một chiếc đèn lồng thôi sao, cũng đáng để em bảo vệ như bảo vệ đàn con vậy?”
Giang Phong đang liếm kem không có thời gian cãi lại, chỉ lườm anh một cái, Thiệu tiên sinh cười nói: “Trong nhà chúng ta có cái đèn nào không đẹp bằng nó?”
Cô ngẩng đầu nói, “Em nói đẹp thì chính là đẹp.”
Đợi cô ăn xong, muốn đòi lại quyền xách đèn lồng, Thiệu Dịch Chi bỗng giơ lên thật cao, cố ý trêu đùa cô.
“Bây giờ anh cũng cảm thấy nó thật đẹp, không muốn trả cho em nữa.”
Giang Phong với không tới, chỉ có thể giẫm giẫm chân, khinh bỉ anh, “Quỷ ấu trĩ!”
Đầu phố của những khu kinh doanh phồn hoa nhộn nhịp sầm uất, Thiệu tiên sinh dẫn theo cô từng chút từng chút đi về phía trước.
Một tay là đèn lồng nhỏ, một tay là Thiệu tiên sinh. Hai bên cô đều thích.
Mười ngón đan xen, chặt chẽ quấn quýt vào nhau, giống như sự trói buộc thầm kín.
“Thiệu tiên sinh, nơi nay đông người như vậy, anh không được làm lạc mất em đâu đấy.”
“Ừm, sẽ không.”
Giọng nói của người nọ ôn hòa và chắc chắn, giống như định lý công thức trong sách giáo khoa, không cần nghi ngờ.
Cô cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười, siết tay anh càng chặt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT