Hỏi xong mới nhớ ra người nọ vẫn bị quả bóng chặn nghẹn miệng.

Giang Phong nhích đến trước mặt anh, rất dịu dàng tháo đồ che mắt xuống. Thiệu Dịch Chi không lập tức mở mắt ra, cô cảm thấy bản thân mình bị hoa mắt khi nhìn thấy lông mi của anh hình như có hơi lấp lánh???

Giang Phong sờ phía bên trong của đồ bịt mắt, ướt đẫm.

Cô kinh ngạc nhìn anh, lập tức ngộ ra, “À.”

Một loại cảm giác thành tựu kỳ lạ từ đáy lòng trỗi dậy, cô xoa nắn bàn tay nhỏ, thậm chí chuẩn bị làm thêm một lần.

Không được không được, lưu hình làm kỷ niệm trước đã, Thiệu Dịch Chi bị làm đến khóc thật sự quá đẹp trai.

“Tách tách.”

Đèn flash chiếu rọi cuối cùng khiến Thiệu tiên sinh chịu mở mắt ra.

Giang Phong nhanh tay lẹ mắt liên tục chụp mấy chục tấm có độ nét cao. Người đàn ông trong ảnh hơi hơi nhíu mày, trên lông mi thấm đẫm nước mắt vụn vỡ, ánh mắt từ mù tịt dần dần chuyển thành cảnh cáo, còn có một chút xíu xiu tủi thân.

Giang Phong hưng phấn cuộn chặt nắm đấm nhỏ nện lên tấm chăn, “Trời ạ, quá hoàn mỹ! Trong số tất cả những bức ảnh em từng chụp không có tấm nào mê người như tấm của anh.”

Cô so sánh những bức ảnh đó, không ngừng nhận xét: 

“Tấm nhắm mắt này thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa…rốt cuộc là điều gì khiến giám đốc của Thiệu Thị rơi nước mắt? Bắt cóc, cưỡng hiếp, hay cưỡng hiếp tập thể vô nhân đạo? Anh ấy nhíu mày là vì giãy giụa đau khổ, hay là vì tự trách trầm luân?”

“Tấm mở mắt này, trình tự quá phong phú, trong mắt có hận, trong hận có yêu, câu chuyện có tính chất mạnh mẽ, đề nghị phát biểu.”

Thiệu Dịch Chi không nhịn được nữa, cách quả bóng tròn ra sức la hét: “A a ư…”

Giang Phong hoàn hồn, “Á, thật xin lỗi, em quên mất lấy xuống giúp anh.”

Chỉ có điều ánh mắt của Thiệu tiên sinh lúc này giống như một con sói đói, khiến cô có chút sợ hãi.

Giang Phong cò kè thương lượng nói: “Em giúp anh lấy cái này xuống, anh không được cắn em đâu nhé. Chớp mắt, đồng ý thì chớp một cái, không đồng ý thì chớp hai cái.”

Thiệu tiên sinh không chớp một cái nào, chỉ chăm chăm nhìn cô như thế.

Người nào đó không phối hợp cũng không thể bắt anh đeo mãi được, Giang Phong chỉ đành cười gượng giúp anh mở chốt khóa, lấy quả bóng xuống.

Giang Phong thấp thoáng nhìn thấy dấu răng trên quả bóng, thầm than, xem ra thật sự sung sướng.

Khớp hàm của Thiệu Dịch Chi mỏi nhừ, hoạt động khớp hàm dưới theo chiều lên xuống trái phải, Giang Phong vươn hai ngón tay trỏ ấn trên má anh, nhẹ nhàng mát xa.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ừm.”

Giang Phong chuẩn bị rút tay về, bỗng anh tóm lấy cổ tay, cô ngã lên người anh. Thiệu Dịch Chi trở mình đè cô dưới thân. Cặp còng tay còng giữa cổ tay của anh vang tiếng leng keng, không biết còn tưởng nó còng trên người cô.

Đôi tay của cô bị giữ chặt trên đỉnh đầu, tất cả cảnh đẹp bị anh nhìn không sót thứ gì. Thú tính của Thiệu Dịch Chi bùng phát, dùng sức gặm cắn cổ, bả vai, trước ngực của cô, chỗ nào có thịt thì gặm cắn chỗ đó, ngậm ở trong miệng mãi mãi không ngừng.

“Sít…anh mà còn làm loạn nữa, em sẽ không tháo còng tay cho anh đâu.”

Thiệu Dịch Chi cười nói: “Vậy thì không cần tháo, bây giờ cũng rất sướng.”

Giang Phong: “Hu hu hu, em còn phải mặc lễ phục, để lại dấu thì phải làm sao?”

Thiệu Dịch Chi: “Vừa khéo bảo Vivian sửa lại là được.”

Nói thì nói như thế, nhưng cuối cùng anh vẫn đổi chỗ, chỉ gặm những nơi tuyệt đối không lộ ra ngoài. Hai viên đậu đỏ trước ngực chắc chắn phải được chăm sóc đến nơi đến chốn, viên đậu đỏ biến thành táo tàu vàng. Thịt mềm phía trong bắp đùi cũng không thể bỏ qua, cùng một nơi nhưng đổi phương hướng gặm cắn thêm vài lần, tạo thành một đóa hoa đỏ tươi. Âm hạch nhỏ trốn bên trong thịt non cũng bị kéo ra ngoài liếm mút nhiều lần, giày vò nó đến mức ứ máu sưng to cũng không ngừng.

Nhất định phải nghe thấy tiếng nức nở đáng thương của cô mới hỏi: “Muốn không?”

“Muốn…”

Cô ưỡn ngực cọ vào anh, “Cầu xin anh đấy, người tốt bụng.”

Thiệu Dịch Chi đưa mặt lại gần cô, “Hôn anh.”

“Muah~ muah muah~”

Thiệu Dịch Chi mỉm cười đồng ý, cho cô tất cả những gì cô muốn, không gì không thể.

Cô muốn đi lau chùi thân thể một chút, hai chân vừa đứng lên chợt run rẩy không ngừng, “bịch” một tiếng lại ngã xuống đầu gối của anh. Cô dứt khoát không động đậy nữa, nằm sấp trên chân Thiệu Dịch Chi yên lặng nghỉ ngơi. Bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, hình như cũng là cái tư thế này, nằm sấp trên đầu gối của anh rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Cô dùng cặp thỏ trắng cọ xát bắp đùi của anh, cười hỏi: “Thiệu tiên sinh, anh thích em từ khi nào vậy?”

Hiển nhiên Thiệu Dịch Chi cũng nhớ đến dáng vẻ ban đầu cô cố ý té ngã vào lòng mình, “Không thích em có thể để em ngã lên người anh ăn nhiều đậu hủ vậy à? Nếu như không thích thì đã quẳng em ra xa rồi.”

Giang Phong: “Vậy tại sao anh không chịu yêu đương với em?”

Thiệu Dịch Chi: “…Ngại phiền phức.”

Giang Phong: “Bây giờ thì không ngại em phiền phức à?”

Thiệu tiên sinh cười khẽ nói: “Anh sợ em không phải là một mối phiền phức.”

Giang Phong: “Vậy, em sẽ làm phiền anh mãi đấy nhé.”

Thiệu Dịch Chi không quên nhấn mạnh: “Chỉ cho phép làm phiền một mình anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play