Chiếc xe ăn di động chậm rãi tiến vào khu du lịch Đầm Nước.
Lưu Võ, người phụ trách khu du lịch đến sắp xếp chỗ cho Giang Phong.
"Vị trí của mỗi gian hàng đều được quy định trước, không được tự ý thay đổi vị trí, cũng không được tranh giành vị trí của người khác, nếu không sẽ không được phép bán hàng trong khu du lịch nữa."
"Có việc gì thì cứ nói với tôi, tôi phụ trách sắp xếp các gian hàng nhỏ trong khu du lịch."
Lưu Võ nói với Giang Phong.
"Được, không thành vấn đề." Giang Phong đồng ý một cách sảng khoái.
Dù sao cũng bán hàng trên đất của người ta, những quy định cần tuân thủ thì nhất định phải tuân thủ.
Giang Phong cũng là một thanh niên tốt biết tuân theo pháp luật.
Trên xe của Giang Phong, mấy cái nồi inox đựng các món kho vẫn đang sôi sùng sục.
Mặc dù đã đậy nắp, nhưng mùi thơm vẫn không thể che giấu được, cứ thế bốc lên nghi ngút.
Mỗi nồi nước cốt lại có một chút khác biệt về gia vị.
Ví dụ như nồi giò heo kho, để tạo màu sắc đẹp mắt, Giang Phong đã cho thêm một chút đường phèn đã được thắng chảy.
Giò heo kho theo cách này sẽ có màu đỏ au, bóng bẩy, vô cùng hấp dẫn.
Còn nồi kho chân gà, cánh gà thì chỉ dùng nước cốt trắng, kho xong sẽ có màu trắng ngà, trông rất ngon mắt.
Nhiều sự lựa chọn, hương vị khác nhau, tùy theo sở thích của khách hàng.
Lưu Võ ngửi thấy mùi hương của thịt kho, cảm thấy rất thơm, nói ngay:
"Món thịt kho của anh hấp dẫn thật đấy, ngửi mùi rất thơm nha."
"Làm cho tốt nhé, khu du lịch này rất đông khách."
"Làm tốt thì chắc chắn sẽ không thiếu khách đâu."
Nghe vậy, Giang Phong khiêm tốn đáp:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tiếp theo là thời gian chờ đợi khách hàng.
Bây giờ vẫn còn sớm, du khách đến khu du lịch chưa nhiều lắm.
Hơn nữa hôm nay là thứ hai, lượng khách tương đối ít hơn.
Giang Phong yên lặng chờ đợi khách hàng đến.
Khoảng 11 giờ trưa, khách đến phố ăn vặt bắt đầu đông hơn.
Các gian hàng ở phố ăn vặt rất đa dạng.
Có quầy bán mì, có quầy bán bánh rán, có quầy bán đậu phụ thối, xiên que chiên, trà sữa, cà phê...
Chỉ cần đi dạo một vòng quanh con phố này, mua bừa một ít là cũng đủ no bụng.
Lúc này, các nguyên liệu mà Giang Phong hầm cũng đã gần ngấm gia vị.
Anh mở nắp tất cả các nồi ra.
Thịt trong nồi sôi trào.
Mùi thơm ngào ngạt của món kho lập tức lan tỏa khắp nơi.
Những thực khách xung quanh ngửi thấy mùi thơm này, nước miếng tự nhiên ứa ra.
"Mùi gì thơm thế nhỉ?"
"Của gian hàng nào vậy?"
11 giờ, gần đến giờ ăn trưa, lúc này bụng của du khách đều đang cồn cào.
Vừa ngửi thấy mùi thơm này, cảm giác đói bụng càng trở nên rõ ràng hơn.
Cơ thể của chính mình sẽ không lừa dối mình.
Đây chính là lúc dạ dày đang ra lệnh cho bộ não: "Mùi này thơm quá, mau đến ăn đi."
Bên cạnh, có hai người bán hàng rong cũng ngửi thấy mùi thịt kho.
Họ không khỏi kinh ngạc.
Cừ thật, cao thủ tới rồi!
Mùi hương cỡ này, chẳng lẽ là do chàng trai trẻ tuổi đẹp trai kia làm ra sao?
Những người bán hàng rong ở đây đều là những chú dì trung niên, bởi vì giới trẻ thường không thích bán hàng rong.
Lúc nãy, khi nhìn thấy Giang Phong còn trẻ như vậy, lại có khí chất, diện mạo ưa nhìn, họ đã nghĩ rằng tay nghề nấu nướng của Giang Phong chắc cũng bình thường.
Con người mà, làm sao có thể hoàn hảo về mọi mặt được.
Vừa trẻ trung đẹp trai, lại giỏi nấu nướng, như vậy thì hơi quá đáng quá.
Nhưng bây giờ họ phát hiện ra rằng Giang Phong còn xuất sắc hơn những gì họ nghĩ.
Hương vị món thịt kho này quá mê người, căn bản không thể cưỡng lại được.
Chẳng mấy chốc, Giang Phong đã chào đón đợt khách đầu tiên.
Hai cô gái trẻ có vóc dáng không cao, làn da trắng mịn, thân hình đặc biệt đáng yêu bước đến quầy hàng.
Họ mặc áo khoác lông trắng muốt, đeo túi xách hình mèo con, ăn mặc rất trẻ trung xinh đẹp.
Điển hình là những cô gái phương Nam, trên mạng còn gọi họ là "khoai tây nhỏ phương Nam".
Hai cô gái nhìn vào thực đơn được treo bên cạnh quầy hàng:
[Giò heo kho: 40 tệ một cân.]
[Chân gà kho: 40 tệ một cân.]
[Thịt bò kho: 80 tệ một cân.]
[Thú linh kho: 56 tệ một cân.]
[Đùi gà kho: 8 tệ một cái.]
[Trứng gà kho: 2 tệ một quả.]
[Tai heo kho: 40 tệ một cân.]
[Tàu hủ ky/Đậu phụ khô/Khoai tây lát kho: 22 tệ một cân.] Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel. ( truyện trên app tyt )
Giá cả các món thịt kho Giang Phong bán có phần nhỉnh hơn so với giá thị trường một chút.
So với các quán thịt kho ven đường bình thường thì đắt hơn, nhưng so với giá của các thương hiệu thịt kho cao cấp thì rẻ hơn.
Tay nghề và công thức chế biến món ăn của anh hoàn toàn xứng đáng với mức giá này.
Hai cô gái xinh đẹp đến từ phương Nam đều có điều kiện kinh tế khá giả.
"Quán thịt kho này thơm quá!"
"Cậu muốn ăn gì? Chúng ta mua một ít đi."
"Tớ muốn ăn thú linh, tớ thấy thú linh ngon."
"Tớ muốn móng heo."
Hai người đứng trước quầy trò chuyện vài câu.
Một trong hai cô gái thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang Phong rồi nháy mắt với cô gái còn lại.
Là bạn thân, họ đã hiểu ý nhau từ lâu, cô gái còn lại lập tức hiểu ý cô ấy:
"Cậu thấy anh chàng bán hàng rong này có đẹp trai không?"
Tiếp đó, khóe mắt cô gái còn lại hiện lên ý cười, mím môi gật đầu tán thưởng, trong ánh mắt còn mang theo vài phần phấn khích.
Ý của cô ấy là: "Cực kỳ đẹp trai!"
"Anh ơi, cho bọn em một cân thú linh kho, thêm một cái móng heo nữa, phiền anh chặt nhỏ móng heo giúp bọn em."
Một cô gái nói với Giang Phong.
"Ừ, được."
Giang Phong lấy một hộp nhựa dùng một lần từ xe ăn ra.
Anh vớt thú linh cho vào hộp trước, sau đó đặt lên cân.
"Hơn một cân một chút, được rồi, tính một cân nhé."
Giang Phong làm ăn chủ yếu dựa vào chữ tín và chân thật.
Khách muốn một cân, anh sẽ múc một cân.
Hiện nay, đại đa số những người bán thịt kho đều rất vô lương tâm, thích gian lận, khách muốn một cân, họ thường cân một cân tám lạng, thậm chí là hai cân.
Có khách không so đo, nhưng cũng có khách rất khó chịu.
Tôi muốn một cân, anh cho tôi hai cân là có ý gì, không nói thì không được phải không.
Giang Phong thì đơn giản hơn nhiều, bạn muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu.
Cốt lõi của làm ăn là được vui vẻ.
Tiếp đó, Giang Phong lại vớt ra một cái giò heo được hầm đỏ au, anh cân thử.
"Giò heo vừa đúng hai cân."
Giang Phong cho hai cô gái xem cân, sau đó anh cầm dao chặt giò heo, cũng cho vào một hộp nhựa trong suốt.
Giang Phong xếp hai hộp lên nhau, cho vào túi ni lông, sau đó cho thêm hai đôi đũa dùng một lần và hai đôi bao tay dùng một lần.
"Tổng cộng 136 tệ."
"Mùi vị vừa mới kho xong rất thơm, tốt nhất là nên ăn nóng."
"Để nguội thì hương vị sẽ kém đi một chút."
Giang Phong vừa đưa thịt kho vừa cười nói.
Hai cô gái vui vẻ quét mã thanh toán, còn mỉm cười nói với Giang Phong: "Cảm ơn anh."
Họ lại nhìn Giang Phong thêm vài giây, sau đó xách túi thịt kho rời đi.
Mùi thịt kho tiếp tục lan tỏa, những du khách ngửi thấy mùi không thể kìm lòng trước cơn đói, lần theo mùi hương, đi về phía xe đẩy của Giang Phong.
Hai cô gái phương Nam tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
Họ dự định sẽ ăn hết chỗ thịt kho này ở đây.
"Anh chàng kia khá đẹp trai đấy, niềm vui bất ngờ."
"Ừ, tớ đã nói rồi mà, đẹp trai thật đấy."
Hai người đeo găng tay dùng một lần, chuẩn bị xử lý giò heo trước.
Họ lấy hộp nhựa trong suốt ra, mở nắp, nhìn giò heo kho bên trong.
Giò heo kho có màu sắc đỏ au đẹp mắt, bóng bẩy mỡ màng.
Vừa mở nắp hộp, mùi thơm của giò heo đã bay ra.
Thịt trên giò heo nhìn bằng mắt thường cũng thấy mềm nhừ, phần giữa đã rời xương.
Một cô gái cầm một miếng giò heo, đưa lên miệng cắn nhẹ một miếng.
Thịt giò heo lập tức bong ra khỏi xương.
Nhìn kỹ xương giò heo, trên đó sạch sẽ, không dính chút thịt, có thể thấy được đã hầm kỹ đến mức nào.
Thịt heo đưa vào miệng, cảm nhận đầu tiên là mềm mại.
Cảm giác collagen tan chảy trong miệng, nhai nhẹ một cái là đã cảm nhận được gân bên trong giò heo.
Thịt heo mềm nhừ dễ nhai, gân giòn sần sật, hương vị nước sốt đậm đà lan tỏa trong miệng, xen lẫn chút cay cay.
Cắn một miếng như vậy chỉ có một cảm giác, đó chính là đã.
Cô gái mở to mắt, kêu lên một tiếng "Ưm" đầy kinh ngạc.
Cô ấy nhai đầy thịt trong miệng, không nhịn được thốt lên: "Ngon quá đi mất!"
Cô gái còn lại cầm một miếng giò heo, hai tay nhẹ nhàng xé ra, thịt và da giò heo đã bị xé toạc.
Cô ấy đưa một nửa vào miệng, cắn thịt ra.
Cảm giác nóng hổi, hương vị tuyệt vời.
Khiến cô ấy vô thức nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Ăn xong cảm giác đầu lưỡi tê dại, mùi hương lan tỏa đến tận cổ họng.
"Ừ, ngon thật đấy."
"Ẩm thực ở đây cũng ngon quá đi!"
Hai người ăn uống vui vẻ, chẳng mấy chốc một cái giò heo đã bị ăn sạch sẽ.