Chỉ cần ánh nhìn cũng có thể khiến cơ thể cảm thấy nặng nề, như thể bị đè xuống bởi trọng lượng khổng lồ, và không thể di chuyển dù chỉ là nửa bước. Ba người đứng thành hàng, như hóa đá, và chờ đợi Mê Đô Sa loại bỏ đôi mắt bị nguyền rủa của mình.
Một hồi lâu sau, Liêu Duy Minh nhẹ giọng hỏi: “Em về rồi?”
Ôn Mộng tỉnh táo lại, cô không trả lời, mà chỉ nhìn chăm chăm vào làn khói trắng bốc lên từ tay anh, và chợt ho mạnh một tiếng.
Không khí lại bắt đầu lưu thông, Liêu Duy Minh đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Anh vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi nhanh chóng ném vào thùng rác trước cửa nhà hàng. Sau đó, anh xòe hai tay ra để chứng minh mình vô tội, một loạt động tác trôi chảy và đầy kinh nghiệm.
“Anh không giấu thuốc lá, đây là của lão Lý.” Khi nói câu này, đôi mắt hoa đào của Liêu Duy Minh rũ xuống, nhìn qua dáng vẻ rất vô tội.
Ôn Mộng nghe thấy thế thì không nói gì, sau đó cô quay sang nhìn kẻ tội phạm chính là Lý Ngạn Nặc. Đôi môi đỏ của cô mím lại, biểu cảm nghiêm nghị, rõ ràng là không tán thành việc anh ấy hút thuốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play