[Sinh thời hà tất ngủ lâu, chết rồi tự sẽ ngủ mãi] [Thà để máu chảy thành sông, chứ không để trượt một người] [Tăng một điểm, vượt qua ngàn người]
Kỳ thi đại học càng lúc càng đến gần, hàng cây dương mới trồng trước tòa nhà giảng dạy ngoài việc rụng lá thì cuối cùng cũng có chút tác dụng chính đáng, thầy hiệu trưởng đã tranh thủ giờ nghỉ trưa để tổ chức học sinh treo băng rôn cổ vũ lên đó.
Nội dung của từng khẩu hiệu viết rất mạnh mẽ, vải được nhuộm đỏ, chữ được nhuộm vàng, phối hợp lại trông như món trứng xào cà chua, giống như là sợ người khác không thể nhìn thấy.
Liêu Duy Minh nhăn mặt tỏ vẻ chán ghét, cho rằng thẩm mỹ của mình bị tổn thương nặng nề: "Trường không điên trước thì tôi sẽ là người điên trước, dù sao cũng phải có một người điên."
"Thật đấy, tớ cũng không thể sống nổi nữa rồi." Kiều Hiểu cũng đồng tình than thở: “Thật ghen tị với Lý Ngạn Nặc, cậu ấy không cần phải thi đại học nữa."
"Nhưng cậu ấy phải thi SAT, cũng như nhau cả thôi. Không ai hơn ai cả, cậu cũng đừng cứ đứng ở đó phàn nàn mãi nữa." Khúc Triết lườm Kiều Hiểu.
Rẹt...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT