Sau ngày hôm đó, thành tích học tập vốn lẹt đẹt cuối lớp của tôi đột ngột tiến bộ vượt bậc.
Tôi biết đó là do sức mạnh của cốt truyện. Vì kịch bản cần tôi có kết quả học tập đủ cao để vào cùng trường cấp ba với nam chính.
Không chỉ vậy, Lâm Ảo Nhân cũng không còn đến gây sự với tôi nữa. Tôi đoán trong cốt truyện gốc, vai của tôi không có nhiều đất diễn nên thế giới này cũng lười tạo thêm NPC đến gây rắc rối cho tôi.
Tuy nhiên, một tuần trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, tôi vẫn đến đồn cảnh sát, kể đầy đủ "hồi ký" về những kỷ niệm giữa tôi và Lâm Ảo Nhân.
Nhà trường và giáo viên chắc không ngờ rằng tôi lại trực tiếp làm phiền đến cảnh sát. Họ liên tục gọi phụ huynh tôi đến.
Giáo viên chủ nhiệm khuyên tôi rất nhiều, nhưng tôi chỉ đứng đó, tay đút túi, hệt như Trì Vĩnh Niên ngày đó.
Không còn cách nào khác, trước đó cô giáo đã nói rồi, những chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền đến cô.
Ba mẹ tôi đến trường, mang theo cả Bạch Tường Vi cùng bố mẹ của Lâm Ảo Nhân. Cuối cùng, kết quả đàm phán là giải quyết riêng tư và tôi đã nhận được một khoản bồi thường.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra Lâm Ảo Nhân và Bạch Tường Vi là bạn thân từ hồi mẫu giáo.
Bạch Tường Vi kéo Lâm Ảo Nhân, hai mắt đỏ hoe, đứng trước mặt xin lỗi tôi.
"Ái Ái, xin lỗi cậu. Ảo Ảo trước đây nghe mấy lời linh tinh của Dạng Dạng nên mới hiểu lầm cậu..."
"Đó là lỗi của mình, là mình đã không giải thích rõ ràng."
"Không ngờ việc này lại khiến cậu chịu tổn thương nhiều như vậy, Ái Ái. Tất cả đều tại mình, nhưng Ảo Ảo làm vậy cũng vì mình thôi. Cô ấy đã biết lỗi rồi, bọn mình nhất định sẽ đền bù cho cậu. Cậu tha thứ cho cô ấy lần này, được không?"
Hôm đó, Bạch Tường Vi mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, càng nói mắt càng đỏ, trông rất đáng thương.
Thấy tôi im lặng, cô ấy tiếp tục: "Sắp thi vào cấp ba rồi, nếu Ảo Ảo bị cảnh sát bắt đi thì cuộc đời coi như chấm dứt. Ái Ái, cô ấy đã thật sự biết lỗi rồi mà. Tha thứ cho cô ấy đi."
Bạch Tường Vi khẽ kéo tay Lâm Ảo Nhân, lúc này cô ta mới cất giọng khô khan: "Giản Ái, xin lỗi. Tôi không nên bắt nạt cô."
Có lẽ họ không biết, thật ra ban đầu tôi định đợi thi xong mới báo cảnh sát.
Nhưng vào cuối tuần trước, tình cờ tôi gặp hai người họ đang tay trong tay dắt nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Bạch Tường Vi trông trông thật trong sáng và thuần khiết, như một đoá hoa hồng trắng dịu dàng và xinh đẹp.
Là nữ chính nên cô ấy dường như sở hữu tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất.
Cô ấy dễ dàng chiếm được cảm tình và sự yêu mến của mọi người xung quanh.
Nhưng không sao, tôi là nữ phụ độc ác mà.
Tôi ghét Bạch Tường Vi, và cũng ghét luôn tất cả những ai ở bên cạnh cô ấy.
Việc tôi có tha thứ cho Lâm Ảo Nhân hay không, cũng chẳng thay đổi được gì.
Cuối cùng, nhờ sự rộng lượng của bố mẹ tôi mà vụ việc đã được giải quyết êm đẹp.
Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng vào đêm kỳ thi tốt nghiệp, Lâm Ảo Nhân bị ai đó đánh một trận tơi tả.
Lâm Ảo Nhân ngất đi. Đến ngày thi, cô ấy vẫn còn đang hôn mê.
Thế giới này dường như được tạo nên từ vô số lỗi (bug), không thể giải thích nổi.
Chỉ cần bảo đảm cốt truyện được triển khai thì nó chẳng chừa bất kỳ cách nào.
Ví dụ như việc học của tôi.
Trước đây, dù có học cả ngày cũng như nước đổ lá khoai, chẳng nhớ được gì.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần nhìn qua một hai lần là tôi không bao giờ quên. Chuyện học hành trở nên dễ dàng vô cùng, thi cử đơn giản như trở bàn tay.
Kỳ thi vào cấp ba, tôi đạt kết quả rất tốt, và không ngoài ý muốn, tôi đỗ cùng trường với nhóm nhân vật chính.
Khác với cốt truyện gốc, ban đầu tôi là đứa học bết bát, chỉ được xếp vào lớp thường. Nhưng giờ đây tôi lại vào lớp chọn.
Lên lớp 10, trường sẽ chia thành hai khối A (ban tự nhiên) và khối B (ban xã hội). Nhóm nhân vật chính chọn khối A.
Với ý định tránh xa họ để bảo toàn tính mạng, tôi quyết định chọn học khối B.
Cấp ba là giai đoạn quan trọng.
90% cốt truyện xoay quanh cuộc sống ở cấp ba.
Trong cốt truyện gốc, tôi đã ghen ghét, hãm hại và bôi nhọ Bạch Tường Vi, đã làm rất nhiều điều ác với nữ chính suốt ba năm cấp ba.
Cuối cùng, ngay trước kỳ thi đại học, tôi "vinh dự" bị nhà trường đuổi học và tống vào nhà giam.
Chỉ là tôi không ngờ, cái gì là của mình thì dù muốn trốn cũng không thể thoát.
Bạch Tường Vi bị nhốt trong nhà vệ sinh, cả người ướt như chuột lột vì bị ai đó tạt nước. Tôi lại tình cờ đi ngang qua, tay còn xách xô nước lau bảng.
Sách vở của Bạch Tường Vi bị xé nát và vứt trong thùng rác, tôi vừa đi ngang qua, tiện tay vứt cốc trà sữa vào đó.
Bạch Tường Vi bị nhốt trong phòng dụng cụ, tôi lại tình cờ đi ngang qua, trên tay còn cầm theo chùm chìa khóa.
Tôi, nam chính và cả đám bạn thân của hai người nhìn nhau chằm chằm.
“Nếu tôi nói đây chỉ là trùng hợp, các cậu có tin không?”
...
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Ha ha ha...”
Đừng nói nhóm nhân vật chính, ngay cả bản thân tôi cũng không tin.
“Tin.”
“Tôi biết mà... Hả? Gì cơ?”
Nhân vật chính có lẽ đều sở hữu một chút siêu năng lực, giống như việc Bạch Tường Vi chỉ qua một kỳ nghỉ hè đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp vậy.
Còn về phần Trì Vĩnh Niên, gương mặt tròn trịa trước đây mang chút nét trẻ con, giờ đây đã trở nên góc cạnh, đường nét như được tạc khắc.
Tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng.
“Tôi nói là, tôi tin.”
Đôi mắt của Trì Vĩnh Niên nhìn tôi sâu thẳm, giống như ánh mắt anh ta dành cho một con ch.ó cưng, khiến tôi suýt nữa bị mê hoặc.
Tôi cười gượng gạo: “Cũng đúng, ở đây có camera mà, các cậu chắc không phải là những kẻ ngốc mà không biết đâu nhỉ? Ha ha.”
Nói xong câu đó, không khí lại càng trở nên tĩnh lặng hơn.
Biết rằng mình không bị hiểu lầm, tôi chạy trối chết, thoắt một cái đã biến mất như một cơn gió.
Tôi không làm những chuyện xấu xa mà nữ phụ thường làm, nhưng rồi cũng sẽ có người khác thay tôi thực hiện.
Và chẳng bao lâu sau, trong lớp xuất hiện một học sinh mới chuyển đến.
Nếu nói tôi là nữ phụ độc ác cấp thấp, thì Đồ Lan chính là nữ phụ độc ác cấp cao.
Tôi cầm kịch bản "si tình mù quáng", còn cô ấy thì cầm kịch bản "thanh mai trúc mã".
Đồ Lan và Trì Vĩnh Niên là hàng xóm, lớn lên cùng nhau.
Cô ta xuất hiện trong khoảng thời gian nam nữ chính đang mập mờ, đã không ít lần gây rắc rối cho nữ chính.
[Giản Ái à? Tóc mái dài thế mà ngày nào cũng cúi đầu, các cậu không thấy cô ấy giống mấy tên biến thái trên phim sao?]
Lúc đó tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh, vừa rút giấy chuẩn bị lau thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài vang lên.
[Đúng rồi đấy, cô ấy chẳng bao giờ nói chuyện với ai.]
[Lần trước mình đi đổ rác chung với cô ấy, suốt cả chặng đường cô ấy chỉ nhìn mình một lần rồi cười khẩy. Giờ nghĩ lại, thật là rợn người quá đi.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT