Từ lần đầu tiên bị người ta cố ý xô ngã, tôi đã nhận ra mình là nhân vật nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sủng ngọt. Một cô gái cô độc và u ám, luôn ghen tị, tìm mọi cách để hãm hại nữ chính.
Sau nhiều lần tự tìm đường chết, cuối cùng tôi chết thật.
Vì vậy, tôi quyết định buông xuôi tất cả, kệ nó đi.
Bố mẹ cho cô ta, tài sản cũng để cho cô ta, em trai cũng cho cô ta nốt, ngay cả nam chính cũng thế. Đều cho cô ta!
Sau khi biết được cốt truyện, tôi trở nên bình thản hơn, không còn ép buộc bản thân nữa.
Kết quả học tập mãi ở mức trung bình khá? Không sao, tôi mặc kệ!
Bố mẹ cưng con nuôi hơn con ruột? Không sao, tôi mặc kệ!
Bị em ruột hãm hại? Chuyện nhỏ, tôi mặc kệ luôn.
Bạn bè bắt đầu xa lánh ư? Cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, mặc kệ!
Bị bắt nạt ở trường? Không sao, tôi sẽ báo cảnh sát!