“Tư Mệnh, hai mươi năm trước Thương Huyền Thần quân có hạ phàm không?”

Tư Mệnh không nghĩ ngợi mà đáp:

“Có chứ. Trước khi Thương Huyền Thần quân xuất quan, từng trải qua một kiếp nạn ở nhân gian.”

Ta lại hỏi:

“Tại sao ký ức của ngày ấy lúc ở nhân gian lại không còn? Có khả năng bị kẻ khác đánh cắp không?”

Tư Mệnh thoáng sững người, suy nghĩ rồi đáp:

“Sau khi thần tiên hạ phàm, ký ức cần lưu lại ở nhân gian ba ngày rồi mới trở về bản thể. Nếu như điện hạ nói, muốn đánh cắp ký ức cũng không phải là không thể.”

Hoa Ngọc nghe ra điều gì đó, liền hỏi:

“Đánh cắp ký ức có ích lợi gì? Có thể tăng cường tu vi sao?”

Tư Mệnh giải thích:

“Điện hạ không nên thử. Nếu cưỡng ép dung hòa ký ức không thuộc về mình, nhẹ thì sẽ chuyển tình cảm sang người khác, nặng thì sẽ phân liệt thần cách. Đặc biệt với ký ức của Thương Huyền Thần quân, càng không thể có lòng tham.”

Nói xong, Tư Mệnh lại bận rộn công việc, để mặc ta và Hoa Ngọc đứng đó nhìn nhau.

Hoa Ngọc nói:

“Người mà ngươi vẫn nhung nhớ, hóa ra là Thương Huyền?”

“Đúng vậy.”

“Nhạc Lan đánh cắp ký ức của Thương Huyền, rồi nảy sinh tình cảm sâu nặng với ngươi, phải không?”

“Phải.”

Hoa Ngọc tức giận, “Hắn thậm chí còn không biết ký ức đó thuộc về Thương Huyền, mà dám nói năng xấc xược… Có cách nào để hắn trả lại ký ức không?”

Ta quay người, hướng về phía tiên cung của Thương Huyền mà bước.

“Chuyện này, phải để Thương Huyền biết.”

Biểu cảm của Hoa Ngọc vô cùng phong phú, nàng nói:

“Theo lý thì hắn và mẫu thân ngươi cùng tuổi. Người khác đều gọi ngươi là Vân Tam điện hạ, hắn cũng giống mẫu thân ngươi, gọi ngươi là Phượng Tam, coi như bậc trưởng bối. Ngươi định mở lời thế nào?”



Ta vừa bước vào tiên cung của Thương Huyền, mang theo đầy uất khí:

"Cứ coi như ta đang làm chuyện trái với đạo lý, nhưng ta thích hắn. Dù hắn không muốn, ta cũng buộc hắn phải chấp nhận."

"Nhạc Thanh Lam khi cưới ta, cũng không hề nói trước rằng hắn tuổi của hắn tương đương với thúc thúc của ta..."

Đột nhiên, một làn hương trúc nhẹ nhàng theo gió thoảng tới.

Hoa Ngọc kinh ngạc bịt chặt miệng.

Ta quay đầu lại, chỉ thấy một góc áo màu thiên thanh thấp thoáng biến mất nơi cửa điện.

Thương Huyền đã trở về...

Hắn dường như còn nghe thấy.

Hôm qua, mẫu thân ta đã gửi tin tới, dặn ta cứ yên tâm ở lại chỗ Thương Huyền.

Chờ chơi chán rồi thì hãy quay về.

Trong điện Tê Vân, hương khói vương vấn, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống chiếc bàn trước mặt. Ta ngồi trên chiếc đệm mềm, tâm trí mơ màng, tay mải miết tạo ra những vòng hương.

Chuyện hôm qua, không ai trong chúng ta nhắc tới.

Thương Huyền ngồi trước án thư đọc sách, thân khoác áo bào trắng, nửa thân bị bóng cây ngoài cửa sổ nhuộm thành những vệt tối sáng. Thần thái hắn ôn hòa, tao nhã như một cành lan trong gió.

Dáng vẻ ấy quả thật khiến người ta khó lòng rời mắt.

Chỉ là cuốn sách trong tay hắn đã lâu không lật sang trang.

Ta mang vòng hương vừa hoàn thành tới trước mặt Thương Huyền:

“Ngài xem thử, thế này có được không?”

Khi xưa, Nhạc Thanh Lam rất thích nhìn ta tạo vòng hương.

Ngón tay Thương Huyền thoáng siết chặt, hắn ngẩng đầu nhàn nhạt đáp:

“Thủ nghệ của Điện hạ quả nhiên tinh xảo.”

Ta đang định nhân đó mà nhắc tới chuyện hắn hạ phàm, không ngờ Thương Huyền đột ngột đứng dậy, bước ra ngoài điện.

Trong cơn vội vã, ta đánh đổ lư hương.

Tro hương vương đầy trên tay, chẳng mấy chốc đã khiến da tay ta bỏng rát.



Thương Huyền nghe thấy tiếng động, dừng lại, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta, hắn liền quay lại.

“Gấp gì vậy?”

Hắn nâng bàn tay ta lên, giọng nói dịu dàng hơn một chút.

Mũi ta cay xè:

“Ta sợ ngài sẽ rời đi.”

Thương Huyền cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt:

“Phượng Tam, ta và mẫu thân ngươi bằng tuổi...”

“Ta biết, nhưng—”

“Phượng Tam điện hạ,” giọng điệu của Thương Huyền lần này mang theo một sự cảnh báo đầy ẩn ý, “mẫu thân ngươi đã hỏi thăm ngươi, không định trở về Đan Huyệt Sơn hay sao?”

Rõ ràng đây là lệnh tiễn khách.

Đối diện với ánh mắt có phần nghiêm khắc của hắn, những lời nói nghịch đạo của ta tức khắc bị nuốt ngược vào bụng.

Có lẽ thấy ta quá đáng thương, Thương Huyền mới nói:

“Ta đã chuẩn bị sẵn rượu quế hoa cho ngươi, mang về một ít đi.”

Nỗi xót xa trong lòng ta càng dâng cao, sợ ở lại đây chỉ khiến hắn thêm phiền, ta liền rút tay lại:

“Không cần, ta đi ngay đây.”

Đêm đó, ta thu dọn hành lý, gọi Hoa Ngọc ra uống rượu.

Uống đến say, nước mắt lại trào ra, ta ngả vào lòng Hoa Ngọc:

“Nhạc Lan không thể... ừm... không thể trả ký ức lại cho hắn sao?”

Hoa Ngọc chẳng nghe lọt một chữ, chỉ nghe đến cái tên Nhạc Lan là nàng đã tức đến phát hỏa.

Nàng kéo ta dậy:

“Trả! Nhất định phải bắt hắn trả! Đi, đi ngay, ta đưa ngươi đi đòi!”

Chúng ta chạy thẳng đến tiên cung của Nhạc Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play