Hình phạt trích tiên tủy kéo dài từ lúc hừng đông cho đến khi trời chạng vạng.
Đây là điều không ai ngờ tới.
Tiên tủy dường như đã bén rễ trong cơ thể ta, không chỉ khiến việc trích ra vô cùng khó khăn, mà ta cũng đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, như thể từng mảnh xương thịt đang bị xé rời.
Ta đau đến ngất lịm, đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằm lại trong phòng.
Đôi chân ta đã bị phế, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn vô tri.
Nhạc Lan ngồi bên mép giường, tay cầm chén thuốc ấm, chậm rãi khuấy đều.
Chúng tiên trong Tiên giới đều nói, Nhạc Lan đối với phàm nhân như ta vô cùng tốt.
Chuyện gì liên quan đến ta, hắn cũng tự tay làm lấy.
Ngay cả chuyện ta trộm tiên tủy, Nhạc Lan cũng mắt nhắm mắt mở, không để Minh Hoa lấy mạng ta.
Thế nhưng bây giờ ta không thể đứng dậy được nữa.
Ta nắm lấy tay hắn, bật khóc không ngừng.
“Ngươi không phải đã nói, chỉ đau một chút thôi sao? Còn đôi chân của ta…”
Nhạc Lan im lặng nhìn ta, nhẹ nhàng nói:
“A Thù, nàng thực sự không trộm sao?”
Câu hỏi ấy như một lưỡi dao, mạnh mẽ cắt sâu vào lồng n.g.ự.c ta.
Lời giải thích nghẹn lại nơi cuống họng, ta bàng hoàng. Hắn… vừa nói gì?
Nhạc Lan đưa muỗng thuốc đến bên môi ta, giọng nói êm dịu:
“Chẳng lẽ tiên tủy tự mình chạy vào cơ thể nàng? Đã hưởng lợi rồi thì nên biết yên ổn mà sống.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của sự im lặng, ta bất ngờ hất đổ chén thuốc.
Nước thuốc văng ra khắp nơi, còn làm bẩn cả y phục trắng muốt của Nhạc Lan.
Hắn cau mày trách mắng:
“A Thù, nàng lại làm loạn gì vậy?”
Cuối cùng, ta không kiềm chế được nữa, nước mắt lăn dài:
“Ta muốn về.”
“Về đâu?”
“Cầu Nại Hà…”
Khi Nhạc Lan hạ phàm lịch kiếp năm xưa, trong thân phận phàm nhân Nhạc Thanh Lam, hắn đã thề hẹn với ta một đời một kiếp.
Nhưng vì hắn là Thần quân trên trời, sau khi kết duyên với hắn, ta từ đó chẳng thể bước vào luân hồi.
Ta chỉ là một cô hồn dã quỷ, không nơi nương tựa, đành phải sống nhờ bên bờ cầu Nại Hà, nhặt nhạnh rác rưởi mà sống qua ngày.
Cho đến khi Nhạc Lan tìm thấy ta, mang ta trở về Cửu Trùng Thiên.
Lúc ấy ta mới biết hắn là Thần quân của Thiên giới.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.
Nhạc Lan nghe ta nói, nhẫn nại hỏi:
“Ngay cả luân hồi nàng cũng không vào được, rời khỏi ta rồi nàng có thể đi đâu?”
Lời hắn khiến ta nghẹn ngào không thể thốt nên lời.
Không khí trầm lắng đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng huyên náo từ bên ngoài.
Một nữ tiên quân với dáng vẻ tả tơi vội vã xông vào, nước mắt giàn giụa.
“Nếu Thần quân còn thương xót Thần nữ, xin hãy đến nhìn nàng lần cuối!”
Nhạc Lan khẽ nhướn mắt, hờ hững đáp:
“Sao? Cuối cùng nàng ta cũng sắp c.h.ế.t rồi? Thật đáng mừng.”
Nữ tiên quân đó mắt đỏ ngầu, từng lời như rút ruột rút gan: